Chương trước
Chương sau
Khi tan họp thì đã là hơn mười một giờ tối, Liêu Bác Sinh trực tiếp đi ngủ.

Trương đại quan nhân lại gọi Triệu Quốc Cường, hai người cung nhau đi ngâm nước nóng, thoải mái nằm trong suối nước nóng, Triệu Quốc Cường nói: "Thị trưởng Liêu rất có cách."

Trương Dương tràn đầy đồng cảm gật đầu: "Gừng càng già càng cay, theo như tôi thấy, tu vi quan trường và võ công không giống nhau, không ở bên trong với thời gian nhất định thì hỏa hầu sẽ không ra gì."

Triệu Quốc Cường nói: "Bắc Cảng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hiện tại đã thối rữa, quả thực cần hai người lãnh đạo thực tế tới dẫn Bắc Cảng đi ra khỏi khốn cảnh."

Trương Dương nói: "Lưu Kiến Thiết lần này có thể là dữ nhiều lành ít."

Triệu Quốc Cường nói: "Hắn chắc không lớn như vậy lá gan lớn như vậy, sau lưng khẳng định còn có người khác, không khéo chuyện này có liên quan tới Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn."

Trương Dương nói: "Thị trưởng Liêu bảo anh đi bắtTriệu Hưng Nghiệp."

Triệu Quốc Cường nói: "Đã bố trí rồi, bắt Triệu Hưng Nghiệp chắc không có gì khó khăn, tìm được manh mối rồi, tôi thấy trong vòng 3 ngày có thể bắt hắn về quy án."

Trương Dương nhắm mắt lại, những hành động của Thường Lăng Không và Liêu Bác Sinh khi mới tới quả thực khiến hắn dấy lên hy vọng.

Triệu Quốc Cường nói: "Anh và phó bí thư Cung năm đó có phải là đã trình diễn một hồi khổ nhục kế hay không?"

Hai tay Trương Dương đặt lên bờ suối, đầu ngẩng lên trên, một hồi lâu mới: "Buôn lậu ở Bắc Cảng rât càn rỡ, cái này chắc là có liên quan tới lãnh đạo Bắc Cảng, trong thường ủy nhiều người như vậy gặp chuyện không may, điểm đáng ngờ của chúng tôi đặt ở trên người Hạng Thành."

Triệu Quốc Cường nói: "Cho nên các anh chế tạo chế tạo ra biểu hiện giả dối là phát sinh mâu thuẫn, dùng để mê hoặc một số người."

Trương Dương thở dài nói: "Đó là một nước cờ sai lầm nhất, sớm bị người ta nhìn thấu, làm hại phó bí thư Cung phải hy sinh vô ích. Trận này chúng tôi bại thật thê thảm."

Triệu Quốc Cường nói: "Tôi lại không thấy vậy, nếu không có sự cố gắng trước đó của các anh, Hạng Thành cũng sẽ không đi vào đường cùng nhanh như vậy, cũng sẽ không tự tìm đường chết, các anh liên tục ép cho họ không có đường lui, cho nên tên độc thủ phía sau màn chân chính mới bất đắc dĩ phải hy sinh Hạng Thành."

Trương Dương nói: "Tôi thủy chung không rõ, vì sao Hạng Thành muốn dụ phó bí Thư cung ra đó rồi hại chết, phó bí thư Cung chưa hề điều tra ra được tên đứng sau tấm màn đen, Hạng Thành vì sao động sát niệm sớm vậy?"

Triệu Quốc Cường nói: "Không phải Hạng Thành động sát niệm, mà là người sau lưng hắn động sát niệm, trừ bỏ phó bí thư Cung không phải để diệt khẩu, mà là muốn cảnh cáo chúng ta, Viên Hiếu Công thì rất có thể đã chết vì diệt khẩu, Hạng Thành sau khi dụ phó bí thư Cung vào bẫy, hắn minh bạch mình sẽ phải gánh vác tất cả tội ác, cho nên hắn mới có thể lựa chọn sợ tội tự sát."

Trương Dương nói: "Manh mối đến trên người Hạng Thành thì gián đoạn tất cả."

Triệu Quốc Cường nói: "Tôi nhớ rõ trước đây từng xem qua một quyển tiểu thuyết trinh thám, trong đó có một có khiến tôi nhớ mãi không quên, mưu sát hoàn mỹ đến mấy cũng sẽ để lại manh mối, chỉ cần anh điều tra cẩn thận thì nhất định sẽ tìm được dấu vết."

Trương Dương nói: "Tôi không phải thám tử!"

Triệu Quốc Cường nói: "Anh sẽ không để phó bí thư Cung chết vô ích, tổ chức cũng sẽ không để chuyện này bị phủ đầy bụi đâu."

Trương Dương nói: "Thái độ của Bí thư Thường và thị trưởng Liêu rất rõ ràng, bọn họ tới Bắc Cảng là chủ trảo kinh tế, phóng mắt nhìn tương lai, nếu tên độc thủ phía sau màn dừng tay, như vậy chúng ta rất khó tóm được thóp hắn."

Triệu Quốc Cường nói: "Anh hoài nghi ai?"

Trương Dương nói: "Chuyện Không có chứng cứ không thể nói lung tung." Triệu Quốc Cường nói: "Tôi là cảnh sát, tôi không thể nói lung tung, nhưng anh thì có thể nói, nói ra đi, giúp tôi khai thác một chút tư."

Trương đại quan nhân bỗng nhiên nói: "Anh nếu biết tôi không phải hung thủ anh em trai anh, vì sao anh không thể thuyết phục người nhà anh, vì sao người nhà anh vẫn thù địch tôi như vậy?"

Triệu Quốc Cường không ngờ thằng cha này đột nhiên chuyển đề tài, không khỏi thở dài: "Cha tôi thủy chung cho rằng, cho dù anh không phải là hung phạm trực tiếp giết chết em trai tôi, nhưng chuyện này vẫn có chút quan hệ tới anh, nếu em trai tôi lúc trước không phải tranh hơn thua với anh, người khác cũng sẽ không nhắm vào hắn, ông ta cho rằng là anh đã liên lụy tới Quốc Lương."

Trương Dương nói: "Anh có hận tôi không!"

Triệu Quốc Cường nói: "Từng hận, nhưng về sau điều tra rõ chuyện này không liên can tới anh thì cũng nghĩ thông."

Trương Dương nói: "Tôi cũng muốn điều tra rõ chuyện này, nếu cái chết của em trai anh thực sự có liên quan tới tôi thì tôi sẽ trực tiếp xin lỗi cha anh."

Triệu Quốc Cường nói: "Lúc ấy người đó dùng xe của anh đâm chết Quốc Lương, có hai loại khả năng, một là hắn hận em trai tôi, muốn giá họa cho anh, bắt anh phải gánh tội thay, muốn lợi dụng phương thức này để chế tạo mâu thuẫn giữa anh và nhà tôi."

Trương Dương nói: "Nếu là cái trường thì trong lòng tôi sẽ dễ chịu hơn."

Triệu Quốc Cường nói: "Tôi vẫn luôn điều tra chuyện này, tra xem Quốc Lương năm đò từng chọc vào ai, nhưng tôi tra đi tra lại, vẫn không điều tra ra ai có có lý do để giết nó, về sau tôi lại tập trung mục tiêu trên người cha tôi, tôi bắt đầu tra quá khứ của ông ta, tra bằng hữu và kẻ địch của ông ta."

Trương Dương mở to mắt.

Triệu Quốc Cường nói: "Cha tôi làm xí nghiệp nhiều năm như vậy, vẫn luôn giữ nguyên tắc dĩ hòa vi quý, tôi đã tra xét rất nhiều chuyện quá khứ của ông ta, không phát hiện ông ta có kẻ địch, thậm chí đối thủ trên thương trường cũng là bằng hữu rất tốt của ông ta, nhưng tôi vừa mới phát hiện một bí mật, ông ta trước đây từng có một bằng hữu khác, về sau bọn họ lại không liên lạc với nhau nữa, cho dù là ở bất kỳ đâu, cha tôi cũng rất ít nhắc tới bằng hữu này của ông ta, trong một trường hợp ngẫu nhiên, bọn họ đồng thời xuất hiện, nhưng lại coi nhau như hai người xa lạ."

Trương Dương nói: "Ai?"

Triệu Quốc Cường bỗng nhiên chìm xuống nước, một hồi lâu mới một lần nữa trồi lên mặt nước, nói khẽ: "Tiết Thế Luân!"

Nội tâm Trương Dương chấn động, hắn không ngờ còn có tầng quan hệ này.

Triệu Quốc Cường nói: "Không ai trời sinh ra đã là cừu nhân, thù giết cha, hận đoạt vợ, còn có một loại chính là giữa bằng hữu trở mặt thành thù, tôi biết cha tôi và Tiết Thế Luân ít nhất đã quen nhau ba mươi năm, nhưng ông ta lại chưa bao giờ ở trước mặt tôi đề cập tới đoạn kinh lịch này, tôi hoài nghi giữa bọn họ nhất định đã xảy ra vấn đề."

Trương Dương nói: "Tiết Thế Luân trong chuyện của Bắc Cảng có rất nhiều điểm đáng ngờ, quan hệ của hắn và Hạng Thành rất tốt, tình như thủ túc."

Triệu Quốc Cường nói: "Tôi biết anh sẽ hoài nghi hắn, Tiết Thế Luân này rất có sắc thái truyền kỳ, tôi nghe nói năm đó hắn đầu tiên là tòng chính, về sau bởi vì mắc sai lầm mà bị ép rời khỏi chính đàn, sau khi xuất ngoại không bao lâu thì lăn lộn rất thuận lợi, biến hóa nhanh chóng trở thành thương nhân thành công, về phần hắn phát tìa như thế nào, phiền bản thì rất nhiều, tóm lại rất truyền kỳ, rất thần bí."

Trương Dương nhớ tới Tiết Thế Luân vẫn luôn đỗ lỗi chuyện năm đó bị buộc rời khỏi chính đàn lên người Cố Doãn Tri, từ chuyện hắn trên thọ yến của Tiết lão cố ý nhắc tới Cố Giai Đồng để kích thích Cố Doãn Tri có thể biết, hắn đối với Cố Doãn Tri là tràn ngập cừu hận, một người có thể mang thù nhiều năm như vậy, chứng minh lòng trả thù của hắn rất nặng, nếu hắn cũng coi Triệu Vĩnh Phúc là cừu nhân, như vậy, Trương đại quan nhân nghĩ đến đây bỗng nhiên không rét mà run, hai người Triệu Vĩnh Phúc, Cố Doãn Tri, một người mất con trai, một người mất con gái, hai người này năm đó lại đều có liên quan tới Tiết Thế Luân, tất cả những điều này rốt cuộc là trùng hợp? Hay là xuất phát từ âm mưu trả thù?

Triệu Quốc Cường nói: "Vì sao không nói gì?"

Trương Dương nói: "Có lẽ cần phải điều tra về Tiết Thế Luân."

Triệu Quốc Cường gật đầu: "Tôi cũng có ý này, có điều tra hắn cũng không dễ dàng gì đâu, tôi đã điều tra một số tư liệu tương quan, lịch sử của hắn rất trong sạch, hơn nữa hắn hiện tại là quốc tịch Mỹ, quan hệ của hắn ở trong nước cũng rất rộng, hắn hắn mánh khoé thông thiên cũng không đủ, nếu chúng ta tiến hành điều tra nhằm vào hắn, có thể điều tra vẫn chưa triển khai thì đã bị hắn phát giác rồi.

Trương Dương nói: "Muốn vạch trần đáp án này, có thể phải cần dùng lực lượng ngoại bộ."

Triệu Quốc Cường nói: "Trương Dương, ý anh là?"

Trương Dương nói: "Tôi biết có mấy người rất hiểu Tiết Thế Luân, một là huynh đệ hợp tác hòa hảo với hảo Tiêu Quốc Thành, Tiết Thế Luân phát tài cũng liên quan chặt chẽ tới hắn, người còn lại là bí thư Cố Doãn Tri, ông ta năm đó từng là cộng sự của Tiết Thế Luân, Tiết Thế Luân rời khỏi chính đàn có chút liên quan tới ông ta, một người là cha anh, ba người này tôi phụ trách hai người trước, chỗ cha anh thì giao cho anh, anh phải tra ra giữa cha anh và Tiết Thế Luân rốt cuộc đã xảy ra những gì."

Triệu Quốc Cường nhíu mày: "Chuyện này chỉ sợ cha tôi chưa chắc đã chịu nói."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.