Chương trước
Chương sau
Đoàn người đã tới trước mặt hắn.

Lưu Kiến Thiết chào: “Thị trưởng Liêu."

Trên mặt Liêu Bác Sinh không hề có vẻ tươi cười: "Tình huống thế nào?"

Lưu Kiến Thiết nói: "Đang giải cứu."

Liêu Bác Sinh nói: " Có bao nhiêu người mất tích?"

Lưu Kiến Thiết nói khẽ: "Bảy người."

Liêu Bác Sinh nhìn hiện trường với vẻ lo lắng, trên mặt đất xếp đầy những tảng đá to, thể núi ở đối diện sụp một nửa, nơi từng được khai phá lưu lại hai bể nước to, đá to như vậy từ trên đỉnh núi rơi xuống, chắc hẳn bảy người công nhân đó dữ nhiều lành ít rồi, bảy mạng người, đây cũng không phải là việc nhỏ, Liêu Bác Sinh nói: "Tỉnh lý không phải đã ba lần bảy lượt cấm xây dựng mỏ đá ở trong phạm vi toàn ư? Vì sao nơi này lại có mỏ đá trái phép."

Lưu Kiến Thiết tim đập bịch bịch: "Tôi... Tôi cũng không rõ lắm."

Liêu Bác Sinh nói: "Anh là bí thư huyện ủy, không ngờ lại không rõ ư? Anh làm quan cũng hồ đồ quá đấy." Trước mặt nhiều người như vậy chửi Lưu Kiến Thiết một trận, căn bản không có ý lưu tình.

Lưu Kiến Thiết lúc này mới ý thức được chuyện phiền toái rồi, lần này không khéo có thể là mất cả mũ cánh chuồn.

Trương Dương và Triệu Quốc Cường tới tuyến đầu tìm hiểu tình huống một chút, căn cứ vào phản ánh của công nhân ở hiện trường, hiện trường sụt lún vừa rồi có tiếng kêu cứu, nói cách khác công nhân vẫn có xác suất sống sót.

Liêu Bác Sinh sau khi biết tình huống thì lập tức nói: "Toàn lực giải cứu, nhất định phải tránh tạo thành thương tổn lớn hơn, phải chú ý tới an toàn tính mạng của công nhân."

Sau khi bọn họ tới một tiếng thì nhận được tin tức tốt, đã liên hệ được với công nhân bị vùi, bảy công nhân còn sống hết, khi lở núi phát sinh, một khối đá lớn vừa hay va vào vách đá tạo thành một khe hở hình chữ nhân, bảy công nhân nhờ vào khối đá này mà tránh được đá từ trên rơi xuống, thoát được số chết, cái này cũng được cho là trong cái rủi có cái may.

Lưu Kiến Thiết sau khi nghe thấy bảy công nhân còn sống thì thở phào nhẹ nhõm, hắn biết mũ cánh chuồn này của mình chắc vẫn giữ được, chỉ cần không xảy ra tai nạn chết người thì cái gì cũng dễ nói.

Hiện trường giải cứu kéo dài tới tận tám giờ tối, khi khối đá lớn được dịch đi, bảy công nhân lại thấy ánh mặt trời, từ trong không gian hẹp được cứu ra, bên trong bảy người chỉ có ba người bị thương nhẹ, những người còn lại không sao, ba người bị thương được kịp thời đưa tới bệnh viện.

Liêu Bác Sinh ngay lập tức thông báo tin tức tốt này cho Thường Lăng Không, Thường Lăng Không cũng yên lòng, hắn cũng không muốn ngày đầu tiên tới tiếp nhiệm đã xảy ra sự cố, Thường Lăng Không nói với Liêu Bác Sinh: "Lão Liêu, anh vất vả rồi, hôm nay cũng đừng về vội, ở lại làm rõ chuyện này, ngay tại chỗ ngay tại chỗ, lập tức xử lý, đối với người có trách nhiệm, nhất định phải truy cứu tới cùng, tuyệt đối không khoan dung."

Liêu Bác Sinh vốn cũng có ý này, bọn họ vừa mới đến nhận chức, đây là một cơ hội tốt để đó là lập uy, gác điện thoại, nhìn thấy Lưu Kiến Thiết cười cười đi tới, tính tình của Liêu Bác Sinh vốn không tồi, nhưng nhìn thấy thằng cha này thì lại bực, loại người gì vậy? Trong phạm vi Mình quản hạt xảy ra tai nạn do thiếu trách nhiệm như vậy, hắn không ngờ còn cười được, bảy mạng người thiếu chút nữa đi toong, thế mà hắn còn cười được, nếu không phải có tảng đá may mắn đó, chuyện lần này hiển nhiên sẽ lại chấn động Bình Hải.

Lưu Kiến Thiết cũng không phải thật lòng muốn cười, đây là bệnh chung của rất nhiều quan viên, nhìn thấy lãnh đạo thượng cấp cho dù là ở lễ tang cha ruột hắn cũng cười, là thói quen mà, ngay cả chính bọn họ cũng không khống chế được. Lưu Kiến Thiết nói: "Thị trưởng Liêu, ngài vất vả rồi, mau vào xe ngồi đi, tôi đã sai người chuẩn bị quần áo cho cho ngài, ngài đi thay đi, đừng để bị cảm lạnh."

Liêu Bác Sinh tức giận: "Cơ thể của tôi không cần phải chiều chuộng như vậy." Nhớ tới cảnh khi vừa đến, Lưu Kiến Thiết chắp tay sau lưng, có người đặc biệt che mưa cho hắn thì lại tức.

Trương Dương và Triệu Quốc Cường lúc này cũng quay lại, hai người đều ướt sũng.

Lưu Kiến Thiết mỉm cười chào hỏi họ, Trương đại quan nhân không quên chế nhạo: "Bí thư Lưu, anh sao cả người ướt sũng vậy? người che mưa vừa rồi cho anh đâu?"

Lưu Kiến Thiết trong lòng mắng thầm Trương Dương nham hiểm, sao lại cứ nhắc tới chuyện không nên nhắc, mình càng sợ càng gì thì hắn càng nói cái đó. Hắn cố ý không trả lời vấn đề này của Trương Dương, lấp liếm nói: "Bí thư Trương, anh xem trời muộn thế này rồi, các anh cũng làm việc lâu rồi, mưa thì các lúc càng to, tôi thấy tối nay hay là đừng về, tôi an bài cho các vị tới thị trấn Lâm Mông ở, sáng mai hãng đi."

Trương Dương nói: "phải xem ý tứ của thị trưởng Liêu đã."

Liêu Bác Sinh nói: "Không cần tới Lâm Mông, ở luôn gần đây cũng được, triệu tập người phụ trách của huyện lý, còn cả cán bộ hương trấn địa phương, người phụ trách mỏ đá nữa, đợi lát nữa tìm một chỗ họp."

Trương Dương và Triệu Quốc Cường liếc mắt nhìn nhau, Liêu Bác Sinh làm việc hiển nhiên vô cùng thực tế, xem ra hắn tối nay sẽ giải quyết vấn đề này ngay.

Lưu Kiến Thiết nói: "Hay là tới vườn Ấm Áp đi, nơi đó ở gần đây, còn có thể ngâm suối nước nóng thả lỏng một chút."

Trương đại quan nhân mắng thầm Lưu Kiến Thiết là đồ ngu, những lời nói mà cũng nói ra được.

Lưu Kiến Thiết thật ra không ngu, hắn là muốn lấy lòng Liêu Bác Sinh, muốn nghĩ hết biện pháp để an bài cho chu đáo, chỉ là hắn không ngờ Liêu Bác Sinh không hề thích loại người như hắn.

Đoàn người tới vườn Ấm Áp, bởi vì huyện lý đã thông tri trước, bên này hiển nhiên đã làm tốt chuẩn bị nghênh đón, Liêu Bác Sinh vốn cho rằng vườn Ấm Áp chỉ là một khách sạn suối nước nóng bình thường, khi tới nơi mới mới phát hiện phương tiện phần cứng của bên này tuyệt đối đạt đến cấp năm sao, dựa theo an bài của Lưu Kiến Thiết, trước tiên để lãnh đạo tắm rửa thay quần áo, sau đó thì ăn cơm.

Liêu Bác Sinh không ngờ bên này an bài long trọng như vậy, hắn vốn là muốn giản lược tất cả, nhưng thôi đã đến rồi thì chịu vậy, quần áo trên người đã ướt sũng, hay là trước tiên tắm rửa thay quần áo đã rồi tính.

Lưu Kiến Thiết an bài cho ba vị thường ủy thị ủy mỗi người một phòng riêng.

Trương Dương tắm rửa thay quần áo mới xong, phát hiện Lưu Kiến Thiết không ngờ nắm rõ số đo quần áo của bọn họ, ngẫm lại thằng cha này cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.

Ra ngoài cửa thì vừa hay nhìn thấy Triệu Quốc Cường từ phòng bên cạnh đi ra, Triệu Quốc Cường nói: "Hoàn cảnh Bên này không tồi, tôi vẫn luôn muốn đến xem, nhưng công tác bận quá quá nên không có cơ hội."

Trương Dương nói: "Đợi lát nữa tôi dẫn anh đi ngâm suối nước nóng."

Hai người dưới nói chuyện thì Liêu Bác Sinh từ trong phòng đi ra, Liêu Bác Sinh nói: "Không ngờ Lâm Mông còn có địa phương cao cấp như vậy."

Trương Dương nói: "Người Nhật Bản mở đấy."

Bên kia bí thư huyện ủy Lâm Mông Lưu Kiến Thiết đã bước nhanh tới, hắn cũng đã thay quần áo mới, tinh thần của phấn chấn hơn, hắn cười nói: "Thị trưởng Liêu, bữa tối đã chuẩn bị xong, chúng ta đi ăn cái đã."

Liêu Bác Sinh nói: "Đồng chí Lưu Kiến Thiết, làm đơn giản thôi, đừng bày vẽ quá."

Lưu Kiến Thiết nói: "Thị trưởng Liêu yên tâm, tôi an bài tiệc đứng." Hắn thầm nghĩ Liêu Bác Sinh đối với mình hình như không có ấn tượng tốt, hôm nay thiếu chút nữa thì phát sinh đại sự, nếu tiêu chuẩn chiêu đãi quá cao, rất có thể sẽ phản tác dụng, vuốt mông ngựa nếu không chắc thì tốt nhất đừng vuốt, vườn Ấm Áp là biệt thự có suối nước nóng, Lưu Kiến Thiết sau khi nghĩ trước nghĩ sau thì vẫn không an bài, tiêu chuẩn bữa tối cũng mất một phen cân nhắc, cuối cùng mới quyết định tiệc đứng, phong phú một chút, theo như nhu cầu, trăm ngàn lần đừng làm cho Liêu Bác Sinh cảm thấy mình phô trương lãng phí.

Liêu Bác Sinh gật đầu, vẫn hài lòng với an bài này của Lưu Kiến Thiết, hắn cường điệu: "Buổi tối đừng uống rượu, một giờ sau thì họp."

Lưu Kiến Thiết nói: "Tôi đã sai người chuẩn bị phòng họp rồi."

Sự tồn tại của Lãnh đạo chính là một loại ước thúc vô hình, tối hôm đó những cán bộ này tất cả biểu hiện rất tự giác, không ai uống rượu, ngay cả Trương Dương cũng không ngoại lệ, vốn đã quyết định mười giờ tối thì họp, nhưng lại bắt đầu trước tới hai mươi phút, nhân viên tham dự hội nghị phần lớn đã trình diện.

Người Cuối cùng tới hội trường là Liêu Bác Sinh, Trương Dương, Triệu Quốc Cường.

Phòng họp nhỏ của vườn Ấm Áp có thể chứa khoảng ba mươi người, tới họp cũng khoảng con số này, những người tới gồm đám người của cục công an, an toàn, đương nhiên bí thư trấn ủy phụ trách trấn Hồng Thạch, trấn trưởng cũng tới, bởi vì sự cố này phát sinh ở thôn Hổ Sơn, cho nên bí thư chi bộ thôn địa phương Triệu Gia Tường cũng đặc biệt tới dự thính.

Nếu đổi thành bình thường, có thể có cơ hội ngồi họp cùng với thị trưởng như vậy, Triệu Gia Tường chỉ sợ hạnh phúc muốn chết, hôm nay thì khác, họp không phải muốn khen ngợi hắn, mà là muốn truy cứu trách nhiệm, chức quan của Triệu Gia Tường tuy rằng rất nhỏ, nhưng hắn cũng là người thông minh, thường thường xảy ra chuyện, xúi quẩy nhất chính là cán bộ cơ sở. Từ xưa đến nay, ai mà không một tầng một tầng đi xuống, huống chi ông chủ của Thiên Hoằng Thạch Nghiệp Triệu Hưng Nghiệp sau khi nghe nói gặp chuyện không may thì sợ đến nỗi không biết trốn đi đâu rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.