Đoàn người đã tới trước mặt hắn.
Lưu Kiến Thiết chào: “Thị trưởng Liêu."
Trên mặt Liêu Bác Sinh không hề có vẻ tươi cười: "Tình huống thế nào?"
Lưu Kiến Thiết nói: "Đang giải cứu."
Liêu Bác Sinh nói: " Có bao nhiêu người mất tích?"
Lưu Kiến Thiết nói khẽ: "Bảy người."
Liêu Bác Sinh nhìn hiện trường với vẻ lo lắng, trên mặt đất xếp đầy những tảng đá to, thể núi ở đối diện sụp một nửa, nơi từng được khai phá lưu lại hai bể nước to, đá to như vậy từ trên đỉnh núi rơi xuống, chắc hẳn bảy người công nhân đó dữ nhiều lành ít rồi, bảy mạng người, đây cũng không phải là việc nhỏ, Liêu Bác Sinh nói: "Tỉnh lý không phải đã ba lần bảy lượt cấm xây dựng mỏ đá ở trong phạm vi toàn ư? Vì sao nơi này lại có mỏ đá trái phép."
Lưu Kiến Thiết tim đập bịch bịch: "Tôi... Tôi cũng không rõ lắm."
Liêu Bác Sinh nói: "Anh là bí thư huyện ủy, không ngờ lại không rõ ư? Anh làm quan cũng hồ đồ quá đấy." Trước mặt nhiều người như vậy chửi Lưu Kiến Thiết một trận, căn bản không có ý lưu tình.
Lưu Kiến Thiết lúc này mới ý thức được chuyện phiền toái rồi, lần này không khéo có thể là mất cả mũ cánh chuồn.
Trương Dương và Triệu Quốc Cường tới tuyến đầu tìm hiểu tình huống một chút, căn cứ vào phản ánh của công nhân ở hiện trường, hiện trường sụt lún vừa rồi có tiếng kêu cứu, nói cách khác công nhân vẫn có xác suất sống sót.
Liêu Bác Sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060781/chuong-1196-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.