Chương trước
Chương sau
Trương Dương nói: "Biết vậy sao anh còn làm thế?"

Kiều Bằng Phi mỉm cười nói: "Chuyện này là đề nghị của người khác, bí thư huyện ủy Sa Phổ Nguyên bỏ phiếu tán thành, tôi chỉ phụ họa một chút thôi."

Trương Dương nhìn nụ cười đầy ẩn ý của Kiều Bằng Phi thì bỗng nhiên minh bạch một chuyện, Kiều Bằng Phi tuyệt đối không phải là người có tầm mắt thiển cận, hắn đã nìn rõ quan hệ lợi hại của chuyện này, hắn biết rõ chuyện này tồn tại tệ đoan rất lớn, nhưng hắn chính là không nói, mục đích chính là khiến Sa Phổ Nguyên càng lúc càng dấn sâu vào sai lầm, sản nghiệp du lịch núi Thanh Đài bởi vì sai lầm này mà rất nhanh sẽ đi xuống, nước cờ dốt này của Sa Phổ Nguyên thế tất sẽ trở thành một vết đen trên con đường chính trị của hắn, Kiều Bằng Phi thân là phó thủ không đi sửa sai lầm rõ ràng như vậy cho hắn, ngược lại còn muốn tóm lấy nhược điểm của Sa Phổ Nguyên, chỉ có như vậy mới có thể trong thời gian ngắn nhất giành được đại quyền.

Nghĩ thấu đạo lý trong đó, Trương đại quan nhân không khỏi hít một hơi lạnh, Kiều Bằng Phi đi vào quan trường chưa được bao lâu, vậy mà không ngờ đã vận dụng thủ pháp chính trị một cách lô hỏa thuần thanh như vậy, cho dù là mình thì chỉ sợ cũng không có tố dưỡng chính trị bằng hắn, Trương đại quan nhân bỗng nhiên phát hiện chính trị cũng cần thiên phú và truyền thừa, gia tộc của Kiều Bằng Phi quyết định nhãn giới của hắn so với người bình thường thì cao hơn rất nhiều, hiện tại sự ra tay và quyết đoán của ra tay đã khiến cho người ta cảm thấy kinh diễm.

Trương Dương nói: "Tôi hiểu rồi!"

Kiều Bằng Phi nói: "Lý giải chứ!"

Trương Dương ăn ngay nói thật: "Không lý giải lắm!" Cách làm của Kiều Bằng Phi có chút hiềm vô vi, hắn rõ ràng có thể thay đổi, nhưng vì mục đích chính trị mà mặc cho Sa Phổ Nguyên trên con đường sai lầm càng chạy càng xa.

Kiều Bằng Phi nói: "Bất kể bối cảnh của tôi như thế nào, cái phó chức này cũng không thể phát huy hết năng lực của tôi, cho nên để đạt được mục đích, lãnh đạo Xuân Dương vào quỹ đạo chính xác, tôi nhất định phải áp dụng một số kỹ xảo chính trị, chính trị rất nhiều lúc tương tự như binh pháp, Binh bất yếm trá.

Trương đại quan nhân thở dài nói: "Bằng Phi, anh khiến tôi cảm thấy tâm ý nguội lạnh."

Kiều Bằng Phi nói: "Sao lại vậy? Anh là cấp phó thính, tôi mới là cấp phó ban, tôi cách anh tới cả vạn dặm mà."

Trương Dương nói: "Cái nghề này cũng như chơi cờ vậy vậy, tôi là cửu đoạn, anh không có cấp bậc, nhưng tôi lại không hạ được anh, quan phương thừa nhận chưa chắc đã đại biểu năng lực thực sự của anh, tôi hiện tại xem như minh bạch rồi, chính trị rất cần thiên phú, phương diện này anh so với tôi thì mạnh hơn rất nhiều."

Kiều Bằng Phi cười nói: "Anh đừng phủng sát tôi vậy chứ, tôi cũng không khệnh vậy đâu, anh cũng đâu có kém cỏi gì, hai mươi tám tuổi đã là cán bộ cấp phó thính, trong nước tìm không ra người thứ hai đầu." Hắn vỗ vỗ vai Trương Dương: "Làm cho tốt đi, tôi đánh giá anh rất cao."

Trương Dương nói: "Tôi chán rồi."

Kiều Bằng Phi có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương.

Trương Dương nói: "Đừng dùng ánh mắt ngạc nhiên như vậy để nhìn tôi, tôi nói thật đó, tôi chán rồi, Tân Hải chắc sẽ là điểm cuối trên sĩ đồ của tôi."

Kiều Bằng Phi nói: "Không đến mức vậy chứ, anh như vậy trẻ tuổi như vậy, chỉ bằng vào tốc độ lên chức hiện tại của anh, bốn mươi tuổi tiến vào Trung ương cũng có thể ấy chứ."

Trương đại quan nhân bật cười ha ha: "Tôi ít nhiều còn có chút thành, với cái tính tình của tôi!" Ở bên dưới thì còn được, chứ thực sự leo lên trên rồi, chỉ sợ tôi ngay cả một ngày cũng không làm được."

" Chẳng lẽ anh không cảm thấy đáng tiếc ư?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Không có gì đáng tiếc cả, nhân sinh quan trọng nhất là quá trình hưởng thụ, con người của tôi từ nhỏ đã không an phận, chuyện gì cũng muốn thử, chuyện gì cũng không kiên trì bền bỉ được, tôi nghĩ, là lúc nên thay đổi cách sống rồi.

Sau khi ra khỏi Tri Vị cư, Trương đại quan nhân đi bộ về nhà dọc theo bờ Xuân Thủy, đón gió đem, nghe tiếng nước chảy róc rách, suy nghĩ của hắn giống như về tới năm chín hai, khi mới tới thời đại này. Nhớ lại chuyện cũ, tất cả đều rõ ràng trước mắt, không phải mỗi chuyện đều đi tới điểm cuối, nhưng Trương đại quan nhân phát hiện rất nhiều chuyện đã không thể quay lại được.

Di động đổ chuông, Trương Dương cầm điện thoại, lại là Sở Yên Nhiên gọi điện thoại tới: "Trương Dương, đừng uống nhiều quá, về sớm một chút nhé."

Tim Trương đại quan nhân trong nháy mắt như mềm ra, hắn bỗng nhiên minh bạch, đối với mình mà nói thì thứ gì là quan trọng nhất.

Cơn bão khiến người Bắc Cảng run sợ đã qua được hơn nửa tháng rồi, công trình trùng kiến địa khu Bắc Cảng đang được tiến hành một cách hừng hực khí thế, vật tư cứu tế và tiền cứu tế của quan phương và dân gian lục tục không ngừng tới, cái này cũng sáng tạo điều kiện tốt cho trùng kiến địa khu Bắc Cảng.

Trương Dương vào ngày hôm sau khi tới Tân Hải thì đã bị triệu tới Bắc Cảng tham gia cuộc họp thường ủy ở thị ủy.

Phải nói trong khoảng thời gian này, Cung Hoàn Sơn trên vị trí bí thư thị ủy Bắc Cảng vẫn làm rất tận tâm, hắn rõ ràng đã gầy đi rất nhiều, từ sau khi nhận công tác, Cung Hoàn Sơn cơ hồ không ngủ ngon được ngày nào, đây không chỉ là vì hiện trạng hoang tàn của Bắc Cảng trước mắt, còn bởi vì hắn rất sầu lo cho vận mệnh tiền đồ của mình.

Tuy rằng cho tới bây giờ tỉnh lý vẫn chưa biểu lộ ý tứ muốn thay hắn, nhưng Cung Hoàn Sơn vẫn biết mình chỉ có thể ngồi trên bí thư thị ủy không lâu nữa, nếu như chỉ nói về công tác sau trận báo thì Cung Hoàn Sơn tự thấy rất xứng chức,hắn việc gì cũng làm lấy, mất ăn mất ngủ xử lý chính vụ của Bắc Cảng, trong quá trình này, hắn cũng phát hiện một chuyện, mình trước đây dã dồn quá nhiều tinh lực vào chuyện làm thế nào để chức, ngược lại đã xem nhẹ nên đi làm công tác.

Cuộc họp thường ủy Lần này là nhằm vào tổng kết công tác một đoạn thời gian sau thiên tai, thuận tiện thương nghị một chút về trọng điểm công tác kế tiếp.

Cung Hoàn Sơn trước tiên làm tổng kết công tác trong thời gian gần đây, thói quen làm quan nhiều năm khiến hắn chuyện không hề phức tạp nhưng lại nói tới cả tiếng đồng hồ, khi hắn phát biểu thì quan viên phía dưới rất ít nói chen vào, bởi vì này thiên tai này mà quan trường Bắc Cảng trở nên tử khí trầm trầm, mỗi người đều lộ ra vẻ cẩn thận, mỗi người đều không thể hoàn toàn thoát ra khỏi ám ảnh. Cung Hoàn Sơn cuối cùng cũng kết thúc bài phát biểu của mình.

Trương Dương nói: "bão đã xảy ra, hậu quả xấu cũng đã tạo thành rồi, chúng ta không thể chỉ nhìn vào một mặt xấu, cũng phải nhìn vào mặt tốt, ít nhất trận bão này cũng giúp chúng ta kiểm nghiệm một chút chất lượng công trình của chúng ta, cái nào đủ tư cách, cái nào không hợp cách, thiết kế nào là hợp lý, thiết kế nào là không phù hợp với tình trạng hiện thực, chúng ta đã nhằm vào chỗ bất hợp lí mà tiến hành chỉnh đốn sửa, cũng truy tra người làm sai trong vấn đề chất lượng công trình."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.