Trần Sùng Sơn trở về nhà đá của mình, Trương Dương đi theo ông ta, cầm bức tranh chữ - giai ngẫu thiên thành mà ông ta ta viết cho mình và Sở Yên Nhiên, nhìn thấy bức tranh chữ này, Trương đại quan nhân không khỏi nhớ tới khi Đinh Lâm kết hôn, mình cũng tặng một bức tương tự cho cô ta, có điều thư pháp của mình so sánh với Trần Sùng Sơn thì ở phương diện trầm ổn và cứng cáp thì kém hơn không ít, có câu là muốn nghiệp tinh thì phải chuyên chú, mình bình thường bị quá nhiều chuyện quấy nhiễu sự chú ý, so với Trần Sùng Sơn thì tất nhiên là khác nhiều.
Trần Sùng Sơn viết xong bức tranh chữ này, buông bút lông nói: "Múa búa trước cửa Lỗ Ban rồi."
Trương Dương nói: "Bức tranh chữ này đã đạt tới trình độ của Thiên Trì tiên sinh rồi."
Trần Sùng Sơn cười nói: "Cậu muốn đưa tôi lên cao để rồi từ trên đỉnh Thanh Vân này ngã xuống à? Nắm xương già này của tôi không chịu nổi một cú ném của cậu đâu."
Hai người đều bật cười, Trương Dương nói: "Tôi nói thật lòng mà, thư pháp của ngài thực sự là lô hỏa thuần thanh."
Trần Sùng Sơn nói: "Thư pháp do Sơn dã thôn phu viết ra cũng mang theo khí chết của quê cha đất tổ, có điều cậu nếu thích thì tôi cũng không giấu dốt, Trương Dương, vừa rồi bà ngoại của Yên Nhiên nói hai người có thể sẽ cử hành hôn lễ, tôi chỉ sợ là không thể tới tham dự rồi."
Trương Dương biết Trần Sùng Sơn trời sanh tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060768/chuong-1193-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.