Chương trước
Chương sau
Hắn cầm chén trà lên uống một ngụm để làm mát họng, sau đó nói tiếp: "Thật ra vấn đề nghiêm trọng nhất ở trước mặt chúng ta không phải là trùng kiến, mà là ở phòng bão, chúng ta có thể một lần nữa xây lại, nhưng lòng dân mất rồi thì lấy lại rất khó, nhà đầu tư đang nơi cũng rất quan tâm tới vấn đề này, rất nhiều nhà đầu tư đã đề xuất rút vốn, trong đó lấy tập đoàn Nguyên Hòa làm đại biểu, trước mắt chúng ta đang tiến hành công tác kiên nhẫn thuyết phục, chắc có thể thuyết phục được một số nhà đầu tư tiếp tục ở lại, đối với những người mà không thể giữ lại được thì chúng ta cũng sẽ không cưỡng ép."

Cung Hoàn Sơn nói: "Tập đoàn Nguyên Hòa đã đề xuất đòi bồi thường."

Trương Dương nói: "Loại chuyện này không cần để ở trong lòng, nếu trên hợp đồng đã quy định rõ ràng phạm vi và chức trách, chúng ta sẽ dựa theo hợp đồng mà làm việc, nếu trên hợp đồng không viết thì như vậy chúng ta một xu cũng không trả cho họ."

Cung Hoàn Sơn gật đầu, hắn lại trưng cầu ý kiến của những thường ủy khác, đa số mọi người đều không có ý kiến gì, thật ra trong lòng rất nhiều người là có ý kiến, chỉ là không muốn nói, vào những lúc như thế này, đại đa số mọi người đều áp dụng thái độ quan vọng.

Sau khi Cuộc họp thường ủy chấm dứt, Cung Hoàn Sơn đặc biệt giữ Trương Dương lại,hắn có chuyện muốn nói riêng với Trương Dương.

Cung Hoàn Sơn nói: "Trương Dương, tôi nghe nói anh ở kinh thành gặp một số phiền toái."

Trương Dương bật cười: "Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, không tính là phiền toái gì cả, chỉ là một số vấn đề nhỏ, hiện tại đã giải quyết xong hết rồi."

Cung Hoàn Sơn gật đầu nói." Tôi còn nghe nói anh đã đăng ký kết hôn?"

Trương Dương cười nói: "Tin tức của Bí thư Cung thật đúng là linh thông." Thật ra cái này cũng không tính là linh thông, chuyện Trương Dương và Sở Yên Nhiên đăng ký, trong thể chế Bình Hải đã sớm được truyền khắp.

Cung Hoàn Sơn mỉm cười nói: "Khi Tổ chức hôn lễ trăm ngàn lần đừng quên mời tôi tới uống rượu mừng." Những lời này tràn ngập ý tứ làm thân.

Trương Dương cười nói: "Được, tôi nhớ rồi." Nhớ thì nhớ, nhưng đến lúc đó có mời hay không thì anh còn phải xem tâm tình của tôi đã.

Cung Hoàn Sơn nói: "Bí thư Tống có chỉ thị mới gì không?" Hắn hiển nhiên là muốn từ chỗ Trương Dương có được một số tin tức hữu dụng.

Trương Dương nói: "Tôi và ông ta khi ngồi cạnh nhau rất ít bàn về việc công."

Cung Hoàn Sơn thở dài nói: "Nói thật tình, tôi hiện tại đúng là tâm lực tiều tụy, Bắc Cảng gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi đến bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn tiêu hóa được, trong khoảng thời gian này bởi vì chuyện trùng kiến và cứu tế, tôi rất mệt mỏi, bằng không tôi nhất định phải tới Đông Giang, đi tìm bí thư Tống để nói chuyện cho rõ, bảo ông ta chọn một nhân tuyển khác, tôi hiện tại hữu tâm vô lực rồi." Cung Hoàn Sơn hạ mình rất thấp, chứng minh đầu óc của hắn vẫn rất tỉnh táo, biết vị trí xấu hổ của mình trước mắt.

Trương Dương nói: "Bí thư Cung, tôi cảm thấy ngài nghĩ quá nhiều rồi, trước mặt chúng ta, quan trọng nhất là làm tốt công tác, ngài là lãnh đạo của chúng tôi, ngài không thể bỏ gánh vào thời khắc mấu chốt được, ngài nếu từ bỏ thì chúng tôi chẳng phải là rắn mất đầu ư?"

Cung Hoàn Sơn nói: "Tôi nói những lời này cũng không phải là già mồm đâu, trong khoảng thời gian này tôi có một ngày cũng không được ngủ ngon, chẳng những phải nghĩ vấn đề của Bắc Cảng hiện tại, còn phải nghĩ tới nhưng vấn đề trước đây, tôi không giấu gì anh, bí thư Hạng vẫn luôn là lãnh đạo tôi tôn trọng nhất, tôi chưa bao giờ nghĩ anh ta sẽ có vấn đề, nhưng hiện thực lại cứ tàn khốc như vậy đó."

Trương Dương nhìn Cung Hoàn Sơn, biết những lời này của Cung Hoàn Sơn không phải muốn nói cho mình nghe, mà là muốn thông qua mình để gửi tới Tống Hoài Minh, bên trong quan trường, mỗi người đều mang theo tâm cơ riêng, quan trong là làm thế nào để lợi dụng trí tuệ của trí tuệ phát huy ra năng lượng lớn nhất của mình, Cung Hoàn Sơn hiện tại chính là muốn sáng tạo ra hoàn cảnh có lợi cho hắn, muốn tận lực tránh để người khác liên hệ hắn và Hạng Thành lại với nhau.

Trương Dương nói: "Bí thư Cung, chuyện rất nhanh sẽ sáng tỏ."

Những lời này của Trương Dương là nhất ngữ thành sấm, ngay buổi chiều hôm ấy, thị trưởng thành phố Nam Tích Sủng Không cùng bộ trưởng tổ chức tỉnh Tiêu Nãi Vượng tới Bắc Cảng, tỉnh lý sau khi tình huống của Bắc Cảng vừa mới ổn định, liền tiến hành thay máu đối với Bắc Cảng, không chỉ phái nhân tuyển bí thư thị ủy mới mà hơn nữa đồng thời còn đổi mới cả thị trưởng Bắc Cảng, nguyên chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá kinh tế Đông Giang Liêu Bác Sinh tới tiếp nhận chức vị thị trưởng của Cung Hoàn Sơn.

Kết quả này có chút nằm trong dự kiến của Cung Hoàn Sơn, cũng có chút nằm ngoài ý liệu của hắn, trong dự kiến là tỉnh lý sẽ phái người khác tới đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Bắc Cảng, ngoài ý liệu là mình không ngờ ngay cả chức thị trưởng cũng không giữ được, cấp trên chỉ miễn chức thị trưởng của hắn, mĩ kỳ danh viết là muốn điều hắn tới làm công tác ở tỉnh lý, nhưng Cung Hoàn Sơn minh bạch, sinh nhai chính trị của mình xem như đã kết thúc rồi, nếu may mắn thì mình còn có thể được điều tới đơn vị nhàn tản như hội nghị hiệp thương chính trị, nếu bất hạnh thì chỉ sợ tỉnh lý sẽ đã hoài nghi hắn, liên hệ hắn với vụ án của Hạng Thành, không khéo bước tiếp theo chính là chịu vận mệnh song quy.

Trương đại quan nhân nghe nói lần này chẳng những một vị bí thư thị ủy mới tới mà còn có cả một vị thị trưởng mới, càng kỳ quái hơn là, vị thị trưởng đại nhân này không ngờ là Liêu Bác Sinh, nhớ ngày trước hắn bởi vì chuyện ô nhiễm nước ở Nam Tích mà xảy ra xung đột với chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá Đông Giang lúc đó là chủ nhiệm, Trương đại quan nhân còn đánh hắn, ở trước mắt bao người cho Liêu Bác Sinh một bạt tai, chuyện này Trương đại quan nhân vẫn còn nhớ như in.

Cho nên khi nghe thấy Liêu Bác Sinh tới đảm nhiệm chức thị trưởng Bắc Cảng, Trương đại quan nhân ngây người ra cả nửa phút.

Sở Yên Nhiên nhìn thấy hắn như vậy thì chạy tới ôm tay hắn: "Sao? Chuyện gì khiến anh ngây đơ ra thế hả?"

Trương đại quan nhân thở dài: "Cha em khi an bài nhân tuyển thị trưởng Bắc Cảng có từng tìm hiểu kỹ hay không?"

Sở Yên Nhiên nói: "Chuyện công tác của ông em không hỏi bao giờ."

Trương Dương nói: "Liêu Bác Sinh này."

"Anh có thù oán với hắn hả?"

Trương Dương nói: " Cũng không phải là thù oán cá nhân gì, chỉ là lúc trước chuyện ô nhiễm nước Nam Tích, anh xảy ra chút xung đột với hắn, nhất thời không kiềm chế được anh tát hắn một phát."

Sở Yên Nhiên bật cười khanh khách.

Trương đại quan nhân nói: "Em cười cái gì? Không nhìn ra anh đang rất khó xử à."

Sở Yên Nhiên nói: "Em nhớ rõ lúc trước bởi vì sự kiện đó mà thuýt chút nữa anh bị xử lý rồi."

Trương đại quan nhân nói: "Còn không phải ư, chuyện này có chút phiền toái, sự kiện đó tuy rằng anh chiếm lý, nhưng Liêu Bác Sinh khẳng định cho rằng đó là một nỗi nhục, hiện tại hắn tới Bắc Cảng, thành lãnh đạo trực tiếp của anh, em nói hắn liệu có quân tử báo thù mười năm không muộn với anh không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.