Trương Dương nói: "Tiểu Hoan càng lúc càng hiểu chuyện, với tuổi của nó mà một mình ở hải ngoại, thật sự là khiến cho người ta không yên lòng." Trương đại quan nhân là cố ý nói ra những lời này, Tần Manh Manh nghe thấy vậy, mắt không khỏi đỏ lên, cô ta cúi đầu xuống.
Trương Dương nói: "Nhớ nó à?"
Tần Manh Manh không nói gì, nhưng hai mắt của cô ta đã hoàn toàn để lộ ra tâm sự của mình.
Trương Dương thở dài nói: "Không giấu gì em, đối với cách làm hiện tại của em, anh cũng không ủng hộ. Mặc kệ Hà tiên sinh là bị ai làm hại, em hiện tại vì báo thù cho ông ta mà không tiếc hy sinh tất cả của mình, nhưng em có nghĩ tới hay không, có lẽ anh để báo thù không chỉ hy sinh hạnh phúc và sinh mệnh của mình mà còn cả của tiểu Hoan nữa, nếu em có bất trắc gì, nó sẽ ra sao? Nó từ nhỏ đã không có cha, hiện giờ vừa mới có được tình thương của mẹ, chẳng lẽ em lại tàn nhẫn cướp đoạt đi tất cả ư!" Ngữ khí của Trương Dương nghiêm khắc trước giờ chưa từng có.
Tần Manh Manh cắn cắn môi nói: "Anh, em có thể làm gì được nữa? Cha em bị Tra Tấn Bắc hại chết, chứng cớ vô cùng xác thực, chẳng lẽ em trơ mắt nhìn kẻ thù tiêu dao mà thờ ơ ư?"
Trương Dương nói: "Điểm đáng ngờ trong việc Hà tiên sinh bị hại rất nhiều, Tra Tấn Bắc đối với hai mỏ vàng trong tay em đúng là mơ ước từ lâu, chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060748/chuong-1187-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.