Kiều Chấn Lương mỉm cười nói: "Không cần cám ơn tôi, Thiên Trì tiên sinh vẫn luôn là thư pháp gia mà tôi kính nể nhất, phong phạm làm người của ông ta vẫn luôn khiến tôi kính ngưỡng, tuy rằng tiên sinh lúc sinh tiền quan hệ rất bình thường với tôi, nhưng cái này không hề ảnh hưởng tới địa vị của ông ta trong mắt tôi, hiện tại tiên sinh cưỡi hạc về tây, lại có người bôi nhọ ông ta, tôi tất nhiên không thể đồng ý. Tôi chỉ là xuất phát từ thân phận của một người yêu thích thư pháp, cầu một phần công đạo cho tiên sinh, không có ý gì khác cả."
Văn Quốc Quyền lại nói: "Tôi hiểu."
Kiều Chấn Lương không nói gì tiếp, y sao mà không hiểu chứ? Văn Quốc Quyền đột nhiên tới Tân Hải thị sát, tuyệt đối không phải là đơn giản làm việc công, điểm xuất phát của mình rốt cuộc là gì thì sao có thể qua được mắt của Văn Quốc Quyền.
Văn Quốc Quyền nói: "Làm quan quan trọng nhất chính là hai chữ trong sạch, cũng chỉ có hai chữ này mới có thể giúp chúng ta có thể ưỡn thẳng lưng."
Bật cười bật cười: "Nhưng trên đời tràn ngập quá nhiều người lẫn lộn đen trắng, bọn họ không thể gặp ánh mặt trời, cho nên trong sạch đối với bọn họ mà nói thì như lâm đại địch, bọn họ sẽ bất chấp tất cả thủ đoạn để bôi nhọ người khác, làm lẫn lộn sự nghe nhìn của người khác."
Văn Quốc Quyền nói: "Chính bởi vậy mà chúng ta mới càng phải tiến tới phía trước, chúng ta phải ưỡn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060749/chuong-1187-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.