Trương Dương đưa một dòng nội lực vào trong kinh mạch của Văn Linh, nếu Văn Linh đã chủ động đề xuất yêu cầu thì tất nhiên tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội để dò xét bí mật của cô ta. Hắn thản nhiên như không nói: "Nghe nói chị chuẩn bị quy y phật môn?"
Văn Linh nói: "Tôi chỉ là thích sự thanh tịnh của nơi đó, tôi không tin phật!"
Trương Dương cười nói: "Không tin phật lại suốt ngày lễ Phật."
Văn Linh nói: "cậu phế võ công của tôi, cũng chặt đứt trần niệm của tôi luôn."
"Chị đang trách tôi?"
Văn Linh lắc đầu: "Đây là chuyện mà trời cao đã chú định."
Trương Dương nói: "Thật ra chị hoàn toàn có thể sống thoải mái hơn một hút."
Văn Linh nói: "cậu và tôi khác nhau."
" Tôi là người thích ứng trong mọi tình cảnh, không chấp nhất như chị!"
Văn Linh lạnh lùng cười nói: "Người sống trên đời nếu không có một chút tín niệm thì như vậy có khác gì đã chết."
Trương Dương nói: "Có tin linh hồn của người có thể xuyên qua thời không hay không?"
Nhìn nhìn vào hai mắt Trương Dương, cô ta gật đầu: "Nếu có thể lựa chọn thì tôi sẽ không sinh tồn ở một thế giới như thế này." Cô ta cảm thấy thắt lưng bỗng nhiên đau nhức, thì ra là Trương Dương đã thúc giục nội lực chấn vỡ phụ cốt châm giấu trong cơ thể cô ta. Trương đại quan nhân thông qua một phen tra xét kinh mạch Văn Linh vừa rồi đã xác định võ công của cô ta vẫn chưa khôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060747/chuong-1186-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.