Trương đại quan nhân nói: "Tôi vẫn tưởng rằng cô quan tâm tới tôi."
Trần Tuyết gật đầu nói: "Tôi trên đời này không có bằng hữu, nếu cố miễn cưỡng cho tôi một người thì anh có thể gắng gượng được coi là người đó, cho nên tôi khuyên anh hay là nghĩ nhiều tới sức khỏe đi, yêu ai cũng được, cưới ai cũng được, nhưng quan trọng nhất là cố mà sống, cổ độc trong người anh vô cùng phiền toái, nếu tiếp tục trì hoãn thì chỉ tổ càng lún càng sâu, cho nên anh hay là tập trung tinh lực vào mà tình cái người gieo cổ kia đi."
Trương đại quan nhân nói: "Không phải nói sinh tử ấn có thể mang tới tác dụng khởi tử hồi sinh ư? Ngay cả cô cũng không giúp được tôi à?"
Trần Tuyết nhìn vào hai mắt của Trương Dương, thật lâu sau mới lắc đầu nói: "Lực bất tòng tâm!"
Trương đại quan nhân đối với cái chết trước giờ vẫn nhìn rất nhạt, vốn hắn đã sớm chết ở triều Đại Tùy rồi, hiện giờ sống được ngày nào là lời ngày đó, nhưng thằng cha này hiện tại càng sống càng thú vị, hắn tuy rằng không sợ chết nhưng cũng không thể dễ dàng chết được, hắn nếu chết thì nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy sẽ ra sao? Cả những đứa con mà mình chưa gặp mặt nữa cũng sẽ ra sao? Là nam nhân thì phải có trách nhiệm chứ.
Phải có tình với thân nhân, phải có nghĩa với bạn bà, đây mới là Trương đại quan nhân, muốn người khác đối tốt với anh thì anh đầu tiên phải đối tốt với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060726/chuong-1181-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.