Chương trước
Chương sau
Tống Hoài Minh vẻ mặt thản nhiên, y nhìn Trương Dương một cái rồi nói khẽ: "Chuyện Bắc Cảng à?"

Trương Dương lắc đầu: "Không liên can tới sự kiện đó, bọn họ chỉ bảo cháu hiệp trợ tìm hiểu tình huống của Hương Sơn biệt viện, còn muốn xem giấy tờ nhà đất nữa."

Tống Hoài Minh nói: "Chuyện Di dời cậu vừa mới biết à?"

Trương Dương nói: "Cũng là bọn họ nói cho cháu biết, cháu vừa mới thông qua bằng hữu chứng thực chuyện này."

Tống Hoài Minh nói: "Thiên Trì tiên sinh lúc trước tặng tòa trạch viện đó cho cậu chứ không phải ai khác, bản thân chuyện này đã khiến mọi người cảm thấy kỳ quái, xem ra đây không chỉ đơn giản là tặng, có lẽ lão tiên sinh lúc sinh tiền đã nghĩ tới gì đó rồi."

Trương đại quan nhân tất nhiên không nói với Tống Hoài Minh bí mật dưới đất của Hương Sơn biệt viện, hắn nói khẽ: "cháu vốn định nói với mẹ nuôi về chuyện này, với thân phận của bà ấy, ra mặt giải quyết chuyện này chắc cũng không khó."

Tống Hoài Minh gật đầu.

Trương Dương lại nói: "Nhưng cháu nghe nói Hương Sơn biệt viện là Hà Trường An lúc trước bỏ vốn xây dựng, gần đây bộ môn tương quan vẫn chưa dừng điều tra về Hà Trường An, bọn họ thậm chí điều tra ra cả Hà Trường An tham dự tổ kiến quỹ từ thiện của Thiên Trì tiên sinh. cháu lo chuyện của Hương Sơn biệt viện có liên quan tới một loạt chuyện phát sinh gần đây, đầu mâu cuối cùng chỉ về phía mẹ nuôi cháu."

Tống Hoài Minh tuy rằng không biết nhiều lắm về chuyện đã phát sinh, nhưng thông qua những lời này của Trương Dương trên cơ bản cũng hiểu được đại khái. Từ cuộc nói chuyện với Văn Quốc Quyền tối hôm qua, Tống Hoài Minh đã cảm thấy tình cảnh của Văn Quốc Quyền gần đây không ổn, theo nhiệm kỳ mới tới gần, đủ loại chuyện cũng tới theo. Hà Trường An đã chết rồi, tài sản của hắn cũng để lại cho con gái của hắn, ngoài mặt thì là một loại kế thừa, nhưng trên thực tế Hà Trường An đã chuyển dời đến đại bộ phận tài sản của hắn ra nước ngoài, một loạt điều tra nhằm vào Hà Trường An này, mục đích đã trở nên càng lúc càng rõ ràng, người tựa hồ muốn gây khó dễ.

Tống Hoài Minh nói: "Chuyện này vô cùng vi diệu, có lẽ Văn phu nhân không thích hợp ra mặt lên tiếng."

Trương Dương gật đầu nói: "Chú Tống, chú cảm thấy cháu nên làm như thế nào thì ổn."

Tống Hoài Minh nói: "Phải làm rõ một chuyện, Thiên Trì tiên sinh đã tặng Hương Sơn biệt viện cho cậu, di dời hay không thì vấn đề đều là của cậu, bởi vậy tất cả những phiền toái gặp phải tất nhiên đều là của cậu."

Trương Dương nghe y nói như vậy thì trong đầu bỗng nhiên sáng chói, Tống Hoài Minh rõ ràng đang ám chỉ mình đừng trúng bẫy của người khác, người khác ra một loạt chuyện này, mục đích có lẽ chính là bức bức bách La Tuệ Ninh ra mặt lên tiếng.

Trương Dương nói: "Xem ra cháu phải giải quyết chuyện này rồi."

Tống Hoài Minh nói: "Mấy ngày nữa về cũng được, lão thái thái muốn tới Đông Giang ở vài ngày, Yên Nhiên cũng về cùng, cậu giải quyết chuyện ở kinh thành cho xong đã rồi đi."

Trương Dương gật đầu, hắn nói khẽ: "Nhưng chú tống à, chú không sợ cháu đâm ra cái sót vì chuyện này ư?"

Tống Hoài Minh bật cười: "cậu làm hỏng việc cũng không phải là lần đầu tiên, cũng sẽ không phải là lần cuối cùng, có một số vấn đề bất kể cậu có tham dự hay không thì sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh, không thể chuyển dời theo ý chí của chúng ta được."

Trương Dương nói: "cháu chỉ là đang do dự, chuyện này có nên thương lượng với mẹ nuôi trước không?"

Tống Hoài Minh nói: "Đến bây giờ cô ta vẫn không tỏ thái độ, thì chứng minh không tiện lên tiếng, cậu đi họ ngược lại sẽ khiến cô ta càng rối rắm, loại chuyện này liên quan tới càng ít người càng tốt, cậu trước mắt chính là chủ nhà, bất kỳ bộ môn nào muốn di dời thì trước tiên cũng phải thương lượng với cậu đã, về phần phải làm gì thì tự cậu nghĩ đi, chẳng ai giúp được đâu."

Trương Dương nói: "Nếu cháu có thể giải quyết chuyện này thì đương nhiên là tốt nhất."

Tống Hoài Minh nói: "Có lẽ không phức tạp như cậu nghĩ đâu, vốn đây chính là chuyện rất đơn giản."

Trương Dương tuy rằng không cùng Yên Nhiên về Đông Giang, có điều hắn cũng không liên lạc với La Tuệ Ninh, dựa theo cách nói của Tống Hoài Minh, Hương Sơn biệt viện là Thiên Trì tiên sinh cho hắn, vấn đề tất nhiên là của hắn, hắn không muốn mang tới phiền toái cho La Tuệ Ninh, đoàn người Sở Yên Nhiên vừa rời khỏi kinh thành thì Trương đại quan nhân chuyển tới Hương Sơn biệt viện ở.

dưới sự chỉ điểm của Từ Kiến Cơ, hắn tới tập đoàn vĩnh cửu, tìm lão tổng tập đoàn vĩnh cửu Triệu Nhu Đình.

Triệu Nhu Đình nghe nói Trương Dương đăng môn thì lập tức bảo thư ký mời Trương Dương vào trong văn phòng.

Triệu Nhu Đình mặc váy màu đen, ngồi ghế chủ, khí thế nữ cường nhân rất thịnh.

Nhìn thấy Trương Dương đi vào trong phòng, Triệu Nhu Đình đứng dậy chào, nếu Trương Dương không phải ân nhân cứu mạng của cô ta, Triệu Nhu Đình tuyệt đối sẽ không lịch sự với hắn như vậy.

Triệu Nhu Đình nói: "Bí thư Trương hôm nay sao rảnh vậy?"

Trương Dương cười nói: "Thật không dám giấu, tôi là vô sự bất đăng tam bảo điện."

Triệu Nhu Đình nói: "Bí thư Trương hôm nay chắc không phải tới đưa thiệp mời cho tôi chứ? Tôi nghe nói anh và Sở Yên Nhiên đã đăng ký kết hôn rồi."

Trương đại quan nhân cười nói: "Kinh thành lớn như vậy mà tin tức không ngờ đã truyền tới lỗ tai Triệu tổng nhanh như vậy rồi, xem ra Triệu tổng vô cùng chú ý tới tôi."

Triệu Nhu Đình nói: "Chớ quên, anh chính là đại ân nhân của tôi." Trong Văn phòng chỉ có hai người bọn họ, cho nên Triệu Nhu Đình mới có thể nói ra một cách không kiêng kỵ gì như vậy. Cô ta mời Trương Dương ngồi xuống, tự mình rót cà phê cho Trương Dương. Bản thân thì không quay lại ghế giám đốc mà tựa vào bàn làm việc, một tay cầm cốc cà phê, nhìn Trương Dương nói: "Bí thư Trương có chuyện gì cần tôi ra sức ư?"

Trương Dương nói: "Tôi gặp chút phiền toái cho nên muốn nhờ Triệu tổng giúp."

Triệu Nhu Đình cực kỳ sảng khoái gật đầu: "Nói đi, chỉ cần tôi có thể giúp được thì nhất định sẽ làm hết sức." Trương Dương nói: "Tôi ở Hương Sơn có trạch viện, không biết sao đột nhiên bị thị lý cho vào khu quy hoạch, nói là nằm trong kế hoạch khai phá cảnh khu tương lai, cho nên muốn tôi phải dỡ bỏ."

Triệu Nhu Đình chớp chớp hai mắt, chẳng trách Trương Dương đăng môn tìm mình, bởi vì cha của cô ta là phó thị trưởng thường vụ kinh thành, chuyện Trương Dương nói hoàn toàn ở trong phạm vi quản hạt của y, cô ta nói khẽ: "Trạch viện mà anh nói có phải là Hương Sơn biệt viện mà Thiên Trì tiên sinh năm đó tặng cho anh hay không?"

Trương đại quan nhân gật đầu: "chính là tòa trạch viện đó."

Triệu Nhu Đình nói: "Tình huống cụ thể của Chuyện này thì tôi cũng không rõ lắm, có điều anh nếu đã lên tiếng thì tôi nhất định sẽ làm hết sức, thế này đi, tôi tối nay về nhà sẽ hỏi thử cha tôi."

Trương Dương nói: "Vậy nhờ cô, lời nói khách sáo tôi cũng không nói nhiều."

Triệu Nhu Đình nói: "Tôi nợ anh một cái nhân tình, coi như anh cho tôi một cơ hội để trả."

Nếu Triệu Nhu Đình đã nói tới nước này, Trương đại quan nhân cũng không tiếp tục khách khí với cô ta, đứng dậy nói: "Tôi không làm ảnh hưởng tới công tác của Triệu tổng nữa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.