Chương trước
Chương sau
Trương đại quan nhân đang tính toán đại kế tương lai thì Phó Trường Chinh tiến vào đưa thuốc cho hắn, Trương Dương uống thuốc xong, đo thử nhiệt độ cơ thể, nhiệt độ cơ thể vẫn hơn ba mươi chín độ, đối với bệnh trạng trước mắt của mình, thằng cha này cũng không tìm được biện pháp hữu hiệu, tất cả dược vật đã kê đều là thanh nhiệt trừ hỏa, Trương Dương biết bệnh căn của mình vẫn là ở nội công, hắn đang ở bên rìa đột phá, khi chưa thể làm ra đột phá cuối cùng thì thân thể rất khó khôi phục lại trạng thái bình thường.

Phó Trường Chinh nhìn thấy bệnh tình của Trương Dương không giảm bớt thì khuyên nhủ: "Bí thư Trương ngài ngài đi nghỉ ngơi đi, dù sao hôm nay cũng không có việc đặc biệt gì?"

Trương Dương gật đầu, khi đang chuẩn bị đứng dậy đi thì di động của hắn đổ chuông, Trương Dương bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Xem ra tôi nên tắt điện thoại!" Đang nói thì lại không nhịn được nhìn nhìn điện thoại, không ngờ là Tiết Thế Luân gọi tới.

Điện thoại của Tiết Thế Luân thì Trương Dương không dám chậm trễ, hắn lập tức bắt máy. Giọng nói của Tiết Thế Luân lộ ra vẻ lo lắng: "Trương Dương, cậu đang ở đâu?"

Trương Dương nói: "Đi làm!" Chỉ nói hai chữ đã hắt xì liên tiếp ba lần.

Tiết Thế Luân nói: "Chú Tiêu của cậu đột nhiên bị bệnh bệnh cấp tính, ho ra rất nhiều máu, chúng tôi đã mời bác sĩ tới, nhưng tất cả bác sĩ đều thúc thủ vô sách với bệnh tình của hắn, cậu có thể giúp tôi mời giáo thụ Vu tới chữa bệnh cho hắn không?" Tiết Thế Luân sở dĩ nhớ tới Vu Tử Lương, là vì lúc trước cha y chính là thông qua Trương Dương giới thiệu, do Vu Tử Lương tiến hành thay máu, tình hình cụ thể thì Tiết Thế Luân không rõ lắm, vốn y cũng có thể trực tiếp gọi điện thoại cho Vu Tử Lương, nhưng người làm ăn cân nhắc vấn đề luôn rất toàn diện, y sợ mình không mời được Vu Tử Lương, cho nên muốn thông qua Trương Dương, y cho rằng dựa vào quan hệ của Trương Dương và Vu Tử Lương, chắc sẽ có thể mời ông ta tới chữa bệnh cho Tiêu Quốc Thành.

Tiết Thế Luân không hề nói ngoa, Tiêu Quốc Thành tối hôm qua bắt đầu không ngừng ho ho ra máu, tuy rằng tất cả mọi người đều khuyên y mau chóng tới bệnh viện nhân dân Bắc Cảng trị liệu, nhưng Tiêu Quốc Thành vẫn quyết giữ ý mình, Tiêu Mân Hồng mời tới chuyên gia của bệnh viện nhân dân Bắc Cảng, nhưng mấy vị chuyên gia cũng không có biện pháp gì với bệnh tình của Tiêu Quốc Thành, đề xuất phương án trị liệu đơn giản là trị liệu đối chứng.

Tiết Thế Luân cho rằng Vu Tử Lương là một vị thần y diệu thủ hồi xuân, nhưng y không biết người mang tới tác dụng mấu chốt chính là Trương Dương.

Sau khi Trương Dương liên hệ với Vu Tử Lương, phản ứng đầu tiên của Vu Tử Lương chính là chuyện này ông ta chịu, ông ta là chuyên gia khoa não, cho dù ông ta đối với ngoại khoa khác cũng tính là tinh thông, nhưng vừa nghe Tiêu Quốc Thành bị bệnh về hô hấp, y thật sự không giúp được gì, không phải y không muốn đi, mà là có tới cũng không mang tới tác dụng gì. Huống chi Vu Tử Lương hiện tại đang ở nước Mỹ tham gia nghiên cứu và thảo luận học thuật, cho dù y tức khắc trở về thì chỉ sợ cũng chậm trễ bệnh tình, Vu Tử Lương cho rằng tự Trương Dương có thể giải quyết được vấn đề, lần trước chuyện của Tiết lão cũng chính là Trương Dương làm, không có bất kỳ liên quan gì tới y.

Bạch đảo nghe nói Vu Tử Lương không thể tới đây được, sau khi hắn cân nhắc một chút cũng chỉ có thể tự mình tới Quan Để số 1 của Bạch đảo, đổi thành người khác, Trương đại quan nhân chưa chắc đã chụ tự đi một chuyến, nhưng người bị bệnh là Tiêu Quốc Thành, lại là Tiết Thế Luân tự mình gọi tới, Trương Dương cho rằng lần này là cơ hội để làm tốt quan hệ với Tiêu Quốc Thành, tuy rằng hắn đã đập nát âm mưu của Thái Hồng Triệu Vĩnh Phúc, nhưng không có nghĩa là chuyện khu đất đó của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải đã được giải quyết triệt để, muốn để Tiêu Quốc Thành phối hợp với kế hoạch của mình, nhất định phải làm tốt quan hệ với y, vứt bỏ tất cả những điều này, Tiêu Quốc Thành là con nuôi của Tiết lão, chỉ cần với lý do này, Trương đại quan nhân cũng không thể ngồi yên không để ý đến.

Trương Dương bảo Chu Sơn Hổ đưa mình tới Bạch đảo, không hề liên hệ trước với bên kia, trên đường Tiết Thế Luân đã gọi điện thoại tới, y nói với Trương Dương rằng mình đang từ kinh thành tới Bắc Cảng, Tiết lão cũng vô cùng quan tâm tới bệnh tình của Tiêu Quốc Thành, may mà y cố gắng khuyên bảo lão gia tử, bằng không Tiết lão khẳng định muốn đích thân tới Bắc Cảng một chuyến. Trương Dương bảo Tiết Thế Luân yên tâm. Chỉ nói mình đã mời một vị danh y tới Bạch đảo chữa bệnh cho Tiêu Quốc Thành. Về phần vị danh y này chính là Trương đại quan nhân thì hắn không hề để lộ ra mảy may.

Chu Sơn Hổ lái xe đưa Trương Dương tới bến tàu, hai người mua vé tàu xông thì đi thẳng tới Bạch đảo.

Trương Dương tới khiến Tiêu Mân Hồng cảm thấy bất ngờ, Trương Dương giải thích với cô ta: "Chú Tiết bảo tôi hỗ trợ mời bác sĩ tới đây."

Tiêu Mân Hồng mở to mắt có chút kinh ngạc nhìn Chu Sơn Hổ, cô ta biết Chu Sơn Hổ, tới đây chỉ có hai người Trương Dương và Chu Sơn Hổ, trong khái niệm của cô ta thì Trương Dương là bí thư thị ủy Tân Hải. Nói cách khác người còn lại chính là bác sĩ. Nhưng hắn rõ ràng là lái xe của Trương Dương mà.

Chu Sơn Hổ đang muốn giải thích thì lại nghe Trương đại quan nhân nói: "Người không thể chỉ nhìn tướng mạo, bên cạnh tôi trước giờ đều là ngọa hổ tàng long. Sơn Hổ xuất thân thầy lang, biết không ít bí phương, khụ khụ khụ.." Trương đại quan nhân hôm nay vốn một chút sức mạnh cũng không có. Giờ nói dối thì càng thấy ngại.

Chu Sơn Hổ vẻ mặt đỏ bừng, đừng nhìn mặt hắn đen xì, nhưng da mặt khá mỏng, so với Trương đại quan nhân thì không phải chỉ kém một chút.

Tiêu Mân Hồng nhìn thấy bộ dạng của Chu Sơn Hổ, trong lòng liền hiểu ra, cô ta không tin lời quỷ quái của Trương Dương, có điều Trương Dương là ân nhân cứu mạng của cô ta. Cô ta đương nhiên không tiện vạch trần Trương Dương. Tiêu Mân Hồng nói: "Tình huống của chú tôi hình như ổn định hơn rồi, vừa rồi có mời tới một vị khí công sư."

"Gì cơ?" Trương đại quan nhân nghe vậy thì ngây ra, Tiêu Mân Hồng không ngờ mời tới một vị khí công sư.

Tiêu Mân Hồng gật đầu nói: "Đại đệ tử Chu Hồng Quan của Tiền Long tiên sinh."

Trương Dương vừa nghe vậy thì cũng thấy có chút thú vị, quay mặt đi hắt xì một cái rồi nói: "Vậy tôi theo cô đi xem!"

Tiêu Mân Hồng nói: "Bí thư Trương, chú tôi sau khi được trị liệu thì vừa mới đi vào giấc ngủ, anh thấy...." Ý tứ của cô ta rất rõ ràng. Lúc này không tiện thăm, cô ta cũng không tin Chu Sơn Hổ là bác sĩ.

Lúc này một cô hộ sĩ xinh đẹp hối hoảng từ trong biệt thự chạy, kinh hô: "Tiêu tiểu thư, tiên sinh hắn... Tiên sinh hắn..." Cô ta lắp bắp không nói ra được nguyên do, nhưng vẻ hoảng sợ trên mặt thì đã nói rõ tất cả.

Tiêu Mân Hồng hoa dung thất sắc. Xoay người chạy vào trong biệt thự, Trương đại quan nhân cũng chạy theo cô ta.Giờ thì Tiêu Mân Hồng cũng chẳng buồn ngăn cản hắn nữa.

Tới ngoài phòng của Tiêu Quốc Thành, còn chưa đi vào đã ngửi thấy một mùi tanh hôi, Trương đại quan nhân nhướng mày, hắn bảo Chu Sơn Hổ đừng theo vào, tự hắn đi vào phòng cùng Tiêu Mân Hồng, liền thấy Tiêu Quốc Thành đang nằm trên giường toàn thân lõ lồ, trên người cắm không ít ngân châm, ở trên gối có không ít vết máu màu tím.

Khớp hàm Tiêu Quốc Thành cắn chặt lại, sắc mặt xanh mét, cơ thịt trên người căng cứng, ở bên cạnh giường là một gã nam tử mặc trang phục màu trắng đang lẩm bẩm, ngân châm trong tay vẫn đang không ngừng cắm vào người Tiêu Quốc Thành, nam tử đó chắc hẳn chính là đại đệ tử Chu Hồng Quan của khí công đại sư Tiền Long.

Chu Hồng Quan mặt chữ điền, dưới cằm có ba chòm râu, sắc mặt ửng đỏ, trán lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt rất khẩn trương.

Trong lúc Trương Dương đi tới giường, Chu Hồng Quan lại cắm thêm một cây ngân châm, tình huống của Tiêu Quốc Thành chẳng những không có chuyển biến tốt, ngược lại thân thể bất giác run rẩy.

Tiêu Mân Hồng nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì vừa lo vừa sợ, thấp giọng khóc nức nở, cô ta run giọng nói: "Đại sư, xin ngài cứu chú tôi."

Chu Hồng Quan đưa tay áo lên lau mồ hôi lạnh trên trán, đứng lên nói: "Tiêu tiểu thư đừng kinh hoàng, tôi dùng độc môn khí công cứu hắn."

Trương Dương cúi đầu nhìn nhìn đồ bị nôn ra trong ống nhổ, lại nhìn vết máu trên đầu giường, sắc mặt không khỏi trầm xuống.

Chu Hồng Quan không biết Trương Dương là ai, nhìn thấy hắn đột nhiên xông vào thì trợn trừng hai mắt nói: "Ai cho anh vào? Không phải đã nói khi tôi chữa bệnh thì người ngoài không thể ở đây ư?"

Tiêu Mân Hồng nói: "Hắn là bạn tốt của chú tôi."

Chu Hồng Quan hừ lạnh một tiếng, quang sang Tiêu Mân Hồng, vẻ mặt lập tức trở nên hiền lành: "Tiêu tiểu thư, cô đừng kích động, tôi tới đi lấy chút đồ rồi lập tức sẽ tới." Hắn nhấc bước định đi thì lại bị Trương đại quan nhân tóm lấy tay.

Chu Hồng Quan ngạc nhiên nói: "Anh làm gì vậy?"

Trương đại quan nhân nói: "Không phải chữa bệnh bằng khí công ư? Sao phải cần đồ?"

Chu Hồng Quan kiêu căng nói: "Anh thì biết cái gì? Một người ngoài nghề, làm sao hiểu được sự tinh diệu trong công pháp của chúng tôi, mau buông ra, đừng làm ảnh hưởng tới bệnh tình của Tiêu tiên sinh, nếu không thì anh gánh được trách nhiệm này ư?"

Trương đại quan nhân ngứa mũi, hắt xì một cái lên mặt Chu Hồng Quan.

Chu Hồng Quan thẹn quá hóa giận, vẻ mặt đỏ bừng, hiện tại cái mặt này giống như là mào gà vậy. Hắn nhìn thẳng vào Trương Dương, nói: "Buông ra, tôi không muốn làm anh bị thương!" Ngữ khí của Thằng cha này cũng rất lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.