Tưởng Hồng Cương nói: "Có thời gian không, tôi muốn nói chuyện với anh một chút."
Trương Dương nói: "Tôi mới từ Bắc Cảng trở về, hiện tại bệnh không nhẹ, khụ... tôi dùng hết cả hai hộp khăn giấy rồi." Hắn lờ mờ đoán được Tưởng Hồng Cương muốn nói gì, mười phần có chín là muốn làm thuyết khách, cho nên trước tiên chặn lại những lời Tưởng Hồng Cương muốn nói.
Tưởng Hồng Cương cười nói: "Thôi được, vậy chúng ta thảo luận ngay trong điện thoại, Trương Dương, tôi cũng không giấu gì anh, tôi là tìm anh vì chuyện của nhật báo Bắc Cảng, anh nếu cảm thấy tôi có tư cách nói vài câu thì tôi sẽ nói vài câu, anh nếu không muốn nghe thì coi như tôi chưa gọi tới cú điện thoại này."
Tưởng Hồng Cương vừa nói như vậy, Trương Dương không muốn nghe cũng phải nghe, hắn cười nói: "Bí thư Tưởng, ngài coi tôi là người ngoài à, có gì thì cứ nói đi, nếu tôi có thể đáp ứng thì sẽ đáp ứng, nếu tôi không thể làm được thì anh cũng đừng làm khó tôi, anh thấy thế nào?"
Tưởng Hồng Cương nói: "Được, chuyện nhật báo Bắc Cảng đúng là họ không đúng trước, anh thấy như vậy được không, tôi ra mặt tạo áp lực cho bọn họ, bảo bọn họ đăng bài xin lỗi trên báo, cũng nói rõ tình huống chân thật vụ cháy của cửa hàng tổng hợp Hồng Quang ra xã hội, về phần người phụ trách của đơn vị truyền thông tương quan thì tôi sẽ bảo họ xin lỗi riêng anh."
Trương Dương nói: "Bí thư Tưởng thật ra thật ra những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060222/chuong-1027-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.