Chương trước
Chương sau
Trương Dương nói: “Tôi không làm khó anh, anh chỉ là người giúp, giờ đây gọi điện cho Chung Tân Dân đi.”

Mã Vĩnh Cương cắn cắn môi, cuối cùng đã khuất phục, gã lấy điện thoại ra gọi cho Chung Tân Dân, sau khi bên đầu dây kia nghe điện thoại, gã đưa điện thoại cho Trương Dương.

Chung Tân Dân sau khi nghe điện thoại đã nói: “Thế nào? Chúng đi hết rồi à?”

Trương Dương nói: “Chung Tân Dân, tôi là Trương Dương!”

Chung Tân Dân ngớ người, gã chau chau mày, một cảm giác không hay dồn lên đầu gã, số điện thoại này là của Mã Vĩnh Cương, sao người nói chuyện lại là Trương Dương, gã cười hà hà một tiếng, rồi nói: “Vị nào thế nhỉ? Hình như tôi không quen anh.”

Trương Dương nói: “Ít ra ông cũng là một người cao cấp, ở kinh thành này cũng có chút danh tiếng, gây ra chuyện mà lại sợ giải quyết sao, đừng có giả vờ, những người ông phái đến đây, đã bị tôi đuổi đi hết rồi, muốn thu phòng, thì tự đến mà thu!”

Chung Tân Dân nói: “Anh nói vậy là có ý gì? Căn phòng đó vốn là của công ty Kinh Bắc chúng tôi. Tôi nói cho anh biết, dọn đi cho sớm chợ đi, nếu không thì tôi tố cáo anh đấy.”

“Tùy ông thôi, Chung Tân Dân, tôi cũng bảo với ông, hãy tự lượng sức mình, tôi cho ông suy nghĩ trong một ngày, làm thế nào, ông tự quyết định lấy!” Trương Dương nói xong, vất chiếc điện thoại cho Mã Vĩnh Cương rồi nói: “Mang theo đám người này cút mau đi!”

Mã Vĩnh Cương khi đến thì uy thế hùng hổ, nhưng lúc đi lại như quân bại trận vậy, người bên này vừa đi, thì bên ngoài đã vang lên tiếng còi cảnh sát, Trương Dương đã chẳng còn lạ lùng gì với cảnh này nữa, hắn bước ra ngoài cổng lớn của ban trú kinh, nhìn ra ngoài, bảo vệ Tiểu Phùng, đầu bếp Lão Khương đang dìu phó bí thư thị ủy Ngô Minh thất thểu ở ngoài, thật ra hai người chẳng ai muốn dìu Ngô Minh cả, vì người gã toàn là mùi phân chó.

Ngô Minh nhìn Trương Dương, thái độ trên mặt vô cùng phức tạp, trong lòng vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ lại vừa hận, rất nhiều cảm giác đan xen lấy nhau, ngưỡng mộ thân thủ tốt của Trương Dương, ghen ghét tên này lại nổi như cồn, hận mình không có bản lĩnh bằng người ta. Con người cứ ghen ghét đố kị vậy rất mệt, ngay cả Ngô Minh cũng phát chán với bản thân mình. Nhưng Trương Dương lại hỏi một câu rất quan tâm: “Phó bí thư Ngô, mau về tắm giặt đi, rồi thay quần áo.”

Trước mặt Tiểu Phùng và Lão Khương, Ngô Minh chỉ muốn chui xuống đất mà thôi, gã chẳng nói được câu nào, giằng hai người ra, vội vàng đi vào trong ban trú kinh.

Tiểu Phùng và Lão Khương mặc dù không nhìn thấy cảnh tượng anh hùng vừa rồi của Trương Dương bên trong ban trú kinh, nhưng từ thái độ thê thảm của đám người Mã Vĩnh Cương, đã đoán được dáng vẻ uy phong lẫm liệt của Trương đại quan ban nãy, hai người nhìn Trương Dương bằng ánh mắt đầy nể phục, một mình đánh bại hơn trăm người, hơn nữa lại là liên quân Trung Quốc nước ngoài, võ lực thế này thật sự quá to lớn.

Trương Dương cười nói: “Mọi người không bị thương chứ?”

Hai người lắc đầu, lúc này tiếng còi cảnh sát đã từ xa đến gần, ba chiếc xe cảnh sát dừng lại trước cửa ban trú kinh, Trương Dương bảo Tiểu Phùng và Lão Khương vào ban trú kinh trước.

Lương Liên Hợp bước xuống từ trên xe, sau khi xuống xe, gã chỉnh đốn quần áo mũ nón theo thói quen, nhìn cảnh tượng trước mắt, lộ ra một nụ cười khổ hạnh. Thật ra khi Mã Vĩnh Cương mang người đến muốn lấy ban trú kinh về, Lương Liên Hợp đã đoán được cảnh tượng này rồi, đám người Mã Vĩnh Cương thật là không tự lượng sức mình, lúc đầu những đệ tử xuất sắc của Bát Quái Môn đến để đánh vây Trương Dương, cuối cùng chẳng phải cũng bị đánh cho thê thảm phải bỏ chạy đó sao, càng huống hồ, đám bảo vệ và dân công này chỉ là một tập hợp hỗn độn. Lương Liên Hợp giờ đây mới xuất hiện là vì gã cảm thấy sự việc khó giải quyết, hai bên gã đều quen cả, giúp ai cũng không xong, gã vốn muốn trốn đi cho xong, nhưng cuối cùng nghe thấy đang đánh nhau kịch liệt, sợ xảy ra chuyện lớn, nên mới đến xem thế nào.

Lương Liên Hợp đến trước mặt Trương Dương, xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đến muộn rồi.”

Trương Dương mỉm cười nói: “Sớm muộn gì cũng như nhau thôi, dù sao thì kết quả cũng không thay đổi.”

Lương Liên Hợp nhìn ánh mắt tự tin của tên này, trong lòng thầm cảm thán, mẹ kiếp, đây chính là thực lực, nói đến đánh đấm, gã thật sự không vượt được Trương Dương, dù là sư phụ của gã, chương môn Bát Quái Môn Sử Thương Hải, nếu đấu thật sự với Trương Dương, thì còn không biết mèo nào cắn mỉu nào.

Lương Liên Hợp và Trương Dương bước chầm chậm vào trong ban trú kinh, thấy hai cánh cửa sắt đổ trên mặt đất, và nhìn đám hỗn loạn gậy gốc trên đất, Lương Liên Hợp đã có thể tưởng tượng ra trận chiến đấu kịch liệt vừa rồi, gã thấp giọng nói: “Có ai bị thương không?” Đây là khu trực thuộc gã quản lý, Lương Liên Hợp đương nhiên không muốn có ai bị thương.

Trương Dương nói: “Có một người Hàn Quốc bị gãy xương, nhưng anh ta đá tôi xong ngã xuống mới gãy, không liên quan gì đến tôi.”

Lương Liên Hợp thấy thanh đao trên tường, ngụ ý những cảnh sát đi cùng lấy để làm chứng, đến trước cây quế ở trong sân, Lương Liên Hợp nhìn thấy con dao găm sâu trong thân cây, giơ tay nắm lấy cán dao, muốn rút ra, không ngờ con dao cắm quá sâu, không thể nào rút ra được, Lương Liên Hợp cười gượng gạo một tiếng, rồi nắm hai tay, lắc đi lắc lại một lúc, cuối cùng mới rút được dao ra, gã đưa con dao cho cảnh sát.

Lão Khương thấy vậy, vội vàng chạy ra ngoài: “Đừng mang đi, đây là dao chặt thịt của tôi, tôi đã dùng mấy năm rồi đang quen.”

Trương Dương nhìn Lương Liên Hợp cười nói: “Lương cục, đây không phải là vũ khí cấm đoán gì, không cần phải thu chứ?”

Lương Liên Hợp nghe Trương Dương nói vậy, cũng nể mặt Trương Dương, gật đầu nói: “Cất con dao này đi.” Gã đưa con dao cho Lão Khương, Lão Khương cầm con dao đi vào trong bếp.

Lương Liên Hợp không nhìn thấy cảnh Trương Dương cầm con dao này đối phó với thanh gươm của Murakami, nếu như gã nhìn thấy, chắc chắn sẽ thu con dao này.

Trương Dương mời Lương Liên Hợp đi vào trong phòng uống trà, Lương Liên Hợp lắc đầu, lần này đến đây là để làm công vụ, chứ không phải đến vì chuyện riêng, Lương Liên Hợp trước khi đi nhắc nhở Trương Dương: “Về mặt luật pháp, thì Chung Tân Dân có lý, nếu như hai người tiếp tục xung đột, thì kết quả cuối cùng chỉ có thể dùng luật pháp để phân định thắng thua.”

Trương Dương nói: “Vậy thì cứ kiện, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, muốn chơi gì thì tôi chơi theo.”

Lương Liên Hợp biết rằng tên này không thể nào phục như vậy, chỉ thở dài một hơi, rồi đi ra khỏi ban trú kinh.

Lương Liên Hợp rời khỏi ban trú kinh chưa được bao lâu, đã nhận được điện thoại của Chung Tân Dân, Chung Tân Dân tránh cứ trong điện thoại: “Lão Lương, chỗ đó là khu quản lý của anh, xảy ra chuyện lớn thế nào anh cũng không quản sao?”

Lương Liên Hợp giả hồ đồ: “Xảy ra chuyện lớn gì?”

Chung Tân Dân nói: “Tôi sai người đi thu nhà, kết quả, ban trú kinh Nam Tích không những không trả nhà cho tôi, mà còn đánh người tôi phái đến nữa, có hơn ba mươi người đã bị thương, còn nữa, hai khách quý nước ngoài của tôi cũng đã bị thương, người khách Hàn Quốc còn bị gãy chân kìa.”

Lương Liên Hợp thầm nói, đáng kiếp, ông đây đã nhắc nhở từ trước rồi, nhưng anh lại không nghe, Lương Liên Hợp vẫn không nói vậy, mà chỉ thở dài nói: “Tân Dân, chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, tình cảm giữa chúng ta thế nào, có lẽ không cần tôi phải nói nữa, sự việc của ngày hôm nay, là anh không đúng trước, anh phái đến đó hơn một trăm người, mà ban trú kinh Nam Tích người ta chỉ có bốn người, kết quả thì sao, hơn một trăm người này của anh, có đến ba mươi bị thương, mà là do một mình Trương Dương đánh đấy, anh tự suy nghĩ đi, nếu đồn ra ngoài có phải bị người ta cười cho thối mũi không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.