Chương trước
Chương sau
Chung Tân Dân đương nhiên cảm thấy xấu hổ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy đám người này thất bại thảm hại quay về, Chung Tân Dân cũng không thể ngờ thực lực của Trương Dương cao như vậy, điều làm cho gã thật sự đau đầu là những người khách nước ngoài, người ta đến là để tham dự trận đấu đối kháng ba nước Trung Nhật Hàn, nhưng hôm nay lại bị một mình Trương Dương đánh gọn, người thê thảm nhất là Nhiệm Xương Nguyên, gãy chân, đã phải bó bột trong bệnh viện rồi.

Chung Tân Dân dù vậy vẫn không chịu thôi, gã lớn tiếng nói: “Việc này không thể bỏ qua thế này được, tôi phải kiện anh ta, kiện anh ta tội làm bị thương người khác.”

Lương Liên Hợp nói: “Tân Dân, anh phải nghe tôi nói một câu, sự việc này đừng làm tới nữa, mọi người cùng ngồi lại nói chuyện với nhau, nói cho rõ ràng việc này, vùng này là khu quản lý của tôi, ít nhiều anh cũng cho tôi chút thể diện chứ.”

Chung Tân Dân thấy Lương Liên Hợp nói vậy, liền cũng không nói gì thêm nữa.

Lương Liên Hợp nói: “Tân Dân, tôi cảm thấy anh không phải là người như vậy, tự nhiên anh đi đắc tội Trương Dương làm gì? Có phải có điều gì đó giấu tôi không?”

Chung Tân Dân cười một tiếng rồi nói: “Làm gì có điều gì chứ!’ Gã không thể bán đứng Lương Khang, thật ra trong lòng Chung Tân Dân đã cảm thấy hơi hối hận, vì 5000000, giờ đây gây ra thành sự việc thế này, là do lúc đầu tính toán chưa kĩ, gã không thể ngờ Trương Dương lại khó đối phó vậy.

Lương Liên Hợp đoán chắc Chung Tân Dân nhất định có chuyện gì đó giấu gã, có điều Chung Tân Dân đã không muốn nói, thì gã cũng không tiện hỏi thêm, Lương Liên Hợp nói: “Thế này đi, tôi làm người trung gian, anh định thời gian đi, ngày mai tôi sẽ đến hẹn Trương Dương gặp mặt, sự việc cứ lằng nhằng như vậy cũng không được, đến cuối cùng, cả hai người đều chẳng có kết cục tốt đâu, và người làm phân cục trưởng là tôi cũng chẳng ra thể thống gì, hai người đều là bạn của tôi, tôi không thể không giúp, mọi người nói chuyện thẳng thắn với nhau thì hơn.”

Chung Tân Dân lần này không từ chối Lương Liên Hợp, gã ừm một tiếng rồi thấp giọng nói: “Trưa nay tôi có thời gian.”

Lương Liên Hợp không ngờ Chung Tân Dân lại đồng ý nhanh vậy, và cũng không ngờ gã chẳng đợi được đến ngày mai, hôm nay đã muốn hẹn gặp Trương Dương rồi, liền gật đầu nói: “được, vậy thì 12 giờ trưa nay, ở Việt Hải Các, tôi mời!”

Chung Tân Dân quyết định gặp mặt Trương Dương là có nguyên nhân, trong số hơn một trăm người gã phái đi ngày hôm nay, có người bị tê liệt, có người lại bị trật khớp, điều phiền phức nhất là, sau khi đám người này được đưa tới bệnh viện, bác sĩ không thể nào chữa trị được, một vị bác sĩ nổi tiếng kinh thành sau khi xem xong liền chắc chắn rằng một số người trong số này đã bị khống chế huyệt đạo, người giải huyệt phải tìm đến người đã điểm, muốn chữa trị cho những người này, nhất định phải mời đến Trương Dương. Đây cũng là việc Trương đại quan cố ý làm, có sự việc như vậy, không tin rằng Chung Tân Dân kia không đến đây để tìm tôi.

Trương Dương rất có trí tuệ chính trị, tên này không những biểu hiện hung hãn khi đánh nhau, mà từ lời của Vương Học Hải nói Chung Tân Dân quyết định thu hồi mảnh đất này vì 5000000 của Lương Khang, Lương Khang mới chính là người nắm sừng của vụ này, nhưng Trương Dương lại không làm toạc chuyện đó ra, Lương Khang nhà ngươi chẳng phải tưởng rằng trốn đằng sau làm trò mưu ma là không ai biết sao? Ta cứ để ngươi nghĩ như vậy đi, muốn tọa sơn quan hổ đấu à? Vậy thì ta để ngươi xem cho vui vẻ, sớm muộn gì cũng phải rơi vào tay ta.

Có điều Trương Dương vẫn còn một việc không thể hiểu nổi, chỉ vì một bức tranh, mà Lương Khang đã hận mình như vậy, thậm chí không tiếc 5000000 để mua Chung Tân Dân đến đối đầu với hắn? Vị công tử kinh thành này có phải hơi ích kỉ không?

Sự việc trên thế gian luôn trùng hợp như vậy, ngay đúng lúc Trương Dương nghĩ lại khi hắn và Lương Khang xảy ra xung đột với nhau, thì tổng giám đốc Thái Hồng đã đến tìm hắn rồi.

Cơ Nhược Nhạn lái một chiếc xe Benz, đến ngoài cửa ban trú kinh, thấy hai cánh cửa đổ rạp xuống mặt đất, ngớ người ra, cô dừng xe lại ngoài cửa,đẩy cửa xe đi xuống, mặc một bộ đồ công sở màu đen, nữ cường nhân quả thật bất phàm, vốn dĩ người cô đã cao ráo, hôm nay lại đi thêm một chiếc guốc cao gót đến 7 cm, càng làm cho chân dài ra thấy rõ, đôi kính gọng hồng đã làm tăng thêm sự quyến rũ của cô, cô nhìn vào bên trong sân, thấy Trương Dương đang ở đó, liền cười nói: “Chủ nhiệm Trương, thế này là thế nào? Sắp đến ngày tận thế à? Tôi còn tưởng tôi đến nhầm chỗ rồi kìa!”

Trương Dương cười nói: “Cơ tổng đến rồi!” Vì quan hệ giữa Cơ Nhược Nhạn và Lương Khang, Trương Dương cảm thấy cảnh giác với sự xuất hiện của cô ta lúc này.

Cơ Nhược Nhạn bước vào rất cẩn thận, chiếc guốc cao gót phát ra tiếng cộp cộp trên cánh cửa sắt, đến trước mặt Trương Dương, Trương đại quan ngước đầu lên, rồi lại cúi xuống nhìn đôi giày cao gót của Cơ Nhược Nhạn, nói: “Này, cô để đàn ông chúng tôi có chút tự tôn được không, đừng để tôi cứ phải ngước mắt lên nhìn cô như vậy chứ.”

Cơ Nhược Nhạn cười khanh khách nói: “vậy được, tí nữa tôi sẽ cởi đôi giày cao gót này ra!”

Trương đại quan nghe câu này, dường như có vẻ muốn khiêu khích hắn, tên này cũng chẳng phải tên ăn chay, cười nói: “nếu như cô không tháo, thì để tôi tháo giúp!” Câu này dường như đã có chút ý muốn động chạm đến Cơ Nhược Nhạn.

Cơ Nhược Nhạn đỏ mặt, hai bờ môi rất xinh, mắng: “Chủ nhiệm Trương, anh chỉ biết bắt nạt phụ nữ thôi.” Cơ Nhược Nhạn là người thế nào chứ, cô ta đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm nay, gặp đủ loại đàn ông, Trương Dương nói một câu lộ rõ ý đồ, làm sao cô ta có thể không nhận ra được, có điều câu này của Cơ Nhược Nhạn lại biến mình thành một cô gái bẽn lẽn, mà lại có chút lả lơi.

Trương Dương cười hì hì, nụ cười này không phải là nụ cười tốt đẹp gì.

Cơ Nhược Nhạn nhìn Trương Dương, lợi dụng chiếc giày cao gót vượt qua Trương Dương về khoản chiều cao, nhưng không thể nào vượt qua hắn về khí chất. Cơ Nhược Nhạn nhìn Trương Dương nói: “Chủ nhiệm Trương biết rằng tôi đến tìm anh có việc gì không?”

Trương Dương cười nói; “Hàn huyên?”

Cơ Nhược Nhạn cười nói: “Nam đại trượng phụ nói lời không thể nuốt lời.”

Trương Dương nói: “Tôi đã nói gì rồi?’

Cơ Nhược Nhạn nói: “Anh đã đồng ý viết cho tôi một bức tranh chứ….”Cô ta biết rằng Trương Dương đang giả vờ ngây ngô.

Trương Dương lúc này mới giả bộ à một tiếng, nói: “Bức tranh đó ấy à, viết xong rồi!’

“Viết xong rồi?”

Trương Dương gật đầu: “Vào phòng khách ngồi đi, tôi lấy cho cô!”

Cơ Nhược Nhạn vào trong phòng khách, Trương Dương bảo bảo vệ Tiểu Phùng rót trà cho Cơ Nhược Nhạn, còn mình thì về phòng lấy bức tranh đã viết từ trước đến bên cạnh Cơ Nhược Nhạn.

Cơ Nhược Nhạn rất đợi chờ với chữ của Trương Dương viết, nhẹ nhàng nói: “Mở ra cho tôi xem nào!”

Trương Dương mở bức tranh lên bàn, Cơ Nhược Nhạn đứng dậy, thì chỉ thấy trên bức tranh đó là ba chữ: Trường Hận Ca! Cơ Nhược Nhạn ngớ người, một lúc sau, mới cười khanh khách, tên này thật là xảo quyệt, cô bảo hắn viết bài “Trường Hận ca”, mà hắn chỉ viết ba chữ này thật, Cơ Nhược Nhạn nói đầy khích bác: “Chủ nhiệm Trương quả thật tiếc chữ như vàng!”

Trương Dương nói: “Cô bảo tôi viết Trường Hận Ca, tôi bèn viết Trường Hận Ca, nói thật, bài thơ đó dài quá, mà mấy bài của Bạch Cư Dị lại lằng nhằng, viết đi viết lại, tinh túy cũng chỉ ở trong ba chữ này, hơn nữa, thứ cô muốn lấy là chữ của tôi, chứ không phải là bài thơ đó, cô nói xem đúng không?”

Cơ Nhược Nhạn thở dài rồi nói: “Chủ nhiệm Trương ơi chủ nhiệm Trương, mọi người đều nói người làm ăn như chúng tôi tính toán, mà xem anh kìa,còn tính toán hơn chúng tôi.”

Trương Dương mỉm cười nói: “Cô ở thương trường, còn tôi ở quan trường, không học cách tính toán, thì sớm muộn gì cũng bị cười khác tính toán thôi.”

Cơ Nhược Nhạn nghe được lời lẽ trong ý của hắn, nhẹ nhàng nói: ‘Chủ nhiệm Trương gặp phải chuyện gì không vui rồi sao, không bằng nói cho tôi nghe xem, có lẽ tôi có thể giúp được điều gì đó?”

Trương Dương nói: “Chẳng có chuyện gì lớn cả.”

“Tôi không tin, cổng của ban trú kinh các anh đã thành thế kia rồi, không giống chưa xảy ra chuyện gì.” Cơ Nhược Nhạn ngừng một lúc rồi nói: “Ai mà lợi hại vậy, dám phá cả cửa của các anh?”

Trương Dương cười nói: “Cô và Lương Khang quan hệ thế nào với nhau?”

Cơ Nhược Nhạn lườm hắn rồi nói: “Một người đàn ông như anh sao lại ngồi lê mách lẻo thế?”

Trương Dương nói: “Người tôi quan tâm không phải anh ta, mà là cô!”

Cơ Nhược Nhạn vờ không hiểu nói: “Anh có ý gì?”

Trương Dương nói: “Cô gái như cô có lẽ rất nhiều người theo đuổi đúng không?”

Cơ Nhược Nhạn nói: “Câu này càng làm cho tôi hồ đồ rồi.”

Trương Dương nói: “Tôi thấy anh ta cũng rất tốt với cô, người đàn ông đồng ý bỏ ra 500000 để mua một bức tranh làm cô vui, cần phải nói không thể không có chút tình ý với cô.”

Cơ Nhược Nhạn nói: “Giữa bạn bè làm vậy chẳng được sao?”

Trương Dương nói: “Hai chúng ta cũng được coi là bạn bè đúng không, nhưng nếu như cô muốn tôi bỏ ra 500000, đừng nói là 500000, dù cô bảo tôi bỏ 500 ra mua đồ cho cô tôi còn thấy tiếc. Mua một chút đồ, là mất toi cả tháng lương của tôi rồi, để cho tôi hít khí giời nước lã mà sống sao?”

Cơ Nhược Nhạn lại cười khanh khách.

Lúc này điện thoại của Trương Dương vang lên, hắn nhấc điện thoại, đây là do Lương Liên Hợp gọi đến, Lương Liên Hợp hẹn hắn trưa nay cùng đi ăn cơm, nghe nói Chung Tân Dân cũng đến đó, Trương Dương lộ ra một nụ cười đắc ý, Chung Tân Dân cuối cùng không thể nào chịu được nữa rồi, Trương Dương đồng ý một cách rất vui vẻ, có một vài việc bắt buộc phải giải quyết, hắn không muốn kéo dài về sau.

Cúp điện thoại, hắn nhìn sang Cơ Nhược Nhạn nói: “Tổng giám đốc Cơ, buổi trưa cô có rỗi không?”

Cơ Nhược Nhạn chớp chớp mắt: “Không có chuyện gì quá quan trọng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.