Chương trước
Chương sau
Hôm nay họ đến đây chỉ là đến để xem cho vui cùng Mã Vĩnh Cương, vốn chẳng định ra tay, nhưng thấy Trương Dương dùng ba đòn đã đánh ngã được Mã Vĩnh Cương, ngay lập tức nổi máu chiến đấu trong người Nhiệm Xương Nguyên, gã đến Trung Quốc là để đấu võ tìm bạn, gặp phải cơ hội này đương nhiên không muốn bỏ qua.

Nhiệm Xương Nguyên bước chầm chậm về phía Trương Dương.

Trương Dương nhìn Nhiệm Xương Nguyên Nguyên nói: “Bộ đồ đẹp lắm!”

Nhiệm Xương Đinh bước lên đằng trước, đánh về phía Trương Dương, Trương Dương né người tránh sang một bên, từ xuất thủ của đối phương đã nhận ra gã học Taekwondo, Trương đại quan đến thời đại này đã bốn năm, hắn cũng có hiểu biết chút về Taekwondo, Karatedo, chẳng qua chỉ là một phân nhánh của võ công Trung Quốc mà thôi, thêm thắt một chút đặc điểm của họ vào là thành môn võ của riêng họ.

Nhiệm Xương Đinh xòe chân, Trương Dương nhanh nhẹn tránh né, ngay lập tức đá xoáy sang Nhiệm Xương Đinh, cú đá này là võ công Nhật Bản rất chuẩn, võ công phát triển đến cuối cùng, thu nhập nhiều yếu tố, đã không giống so với võ công truyền thống trước đó. KHông nói những quốc gia khác. Chỉ riêng Trung Quốc, võ học đã có sự thay đổi to lớn, Trương đại quan cảm giác võ công hắn nhìn thấy bây giờ đã kém rất nhiều, nếu như luận đến những môn phái bây giờ thì nhiều hơn rất nhiều so với trước đó, nhưng đa phần võ công thấy bây giờ chỉ chú trọng đến biểu diễn, trước kia, học võ là một thứ để rèn luyện sức khỏe, hai là để giết địch, và chú trọng thực chiến hơn, nhưng cùng với sự chuyển rời của thời gian, rất nhiều võ học đã dần mất đi, Trương đại quan cho rằng sự mai một này có nguyên nhân chính là tiêu chuẩn thu nhận đồ đệ của các môn phái, có nhiều người, chỉ truyền tuyệt học cho con trai đẻ của mình, còn một nguyên nhân nữa, giai cấp thống trị trong lịch sử đều không thích bách tính luyện võ, cứ như vậy, võ công Trung Quốc đã biến đổi về bản chất, rất nhiều võ công thấy bây giờ, nói dễ nghe là phong phú đa dạng, nhưng nói trắng ra là lằng nhằng lùm xùm, nếu nói là võ công thì chẳng bằng nói là vũ đạo.

Nếu như võ công Trung Quốc vẫn giống như trước kia, là một nước giàu võ công, thì làm sao ai dám đến khiêu chiến.

Nhiệm Xương Nguyên ra mấy chiêu liền, nhưng Trương Dương đều né tránh, Nhiệm Xương Nguyên còn chẳng động được vào vạt áo của hắn, thực lực hai người sai lệch rất lớn, Trương Dương không hề coi đối thủ ra gì.

Murakami lẩm nhẩm vài câu trong miệng, gã cũng đã nhận ra Nhiệm Xương Nguyên nhất định sẽ thua, thấy Trương Dương chỉ né tránh, liền nhanh chóng tiếp cận Trương Dương, và ra tay, trong lòng gã hiểu rằng, dù có thêm mình, thì cũng không phải là đối thủ của Trương Dương, nên đã chọn cách đánh né.

Murakami tính toán tốc độ của Trương Dương, bàn chân của gã đá về phía Trương Dương chỉ mới giơ được một nửa, Trương Dương đã không biết quay lại từ lúc nào, không có chút biểu hiện nào hết, đột nhiên xuất hiện trước mặt Murakami, đồng tử của Murakami co lại.

Trương Dương cười lạnh lùng nói: “Mẹ kiếp, ông mày ghét nhất ai dám đánh lén ta!” Rồi hắn giơ chân đá vào đùi Murakami, Murakami nhịn đau lùi về đằng sau mấy bước, Trương đại quan không bỏ qua cho gã dễ dàng như vậy, bước lên trước một bước, đá vào bụng dưới của Murakami, nhân lúc Murakami đau cúi gập người, bồi thêm một cú tát như trời giáng nữa.

Nhiệm Xương Nguyên nhân cơ hội nhảy từ phía sau lên, đá về phía lưng Trương Dương, sức bật của gã không tồi, cách đất đến cả trượng, chân phải nhắm trúng vào sau lưng Trương Dương.

Trương đại quan không hề tránh né, đương nhiên nhận một cú đạp này, với hắn chẳng sao, chỉ coi là mát xa cho hắn mà thôi, nhưng Nhiệm Xương Nguyên đá lên lưng hắn, dường như đá phải một tấm sắt cứng đơ vậy, chấn động đến độ cơ thể gã bay về đằng sau, xương chân rắc một tiếng, rất rõ ràng, Nhiệm Xương Nguyên đầu tiên nghe thấy tiếng này, rồi sau đó mới cảm thấy đau, hai chân vốn muốn đứng vững, nhưng cảm thấy chân phải đau vô cùng, không ngờ đã bị phản lực của Trương Dương làm cho gẫy xương. Nhiệm Xương Nguyên làm sao có thể đứng vững được nữa, ngã xuống mặt đất, kêu to lên.

]Người Nhật Bản rất trọng thể diện, Murakami bị Trương Dương tát một nhát trước mặt nhiều người, còn cảm thấy đau khổ hơn giết gã, gã kêu lên một tiếng, sư đệ cùng đến với gã cũng xông lên, vất cho gã một thanh đao, hai người đồng thời rút đao ra, chĩa thẳng về phía Trương Dương.

Trương Dương thở dài ngán ngẩm nói: “Mang theo đao thế này là phải ngồi tù đấy!”

Murakami và sư đệ của gã cùng hét lên, hai người giơ đao xông về phía Trương Dương.

Trương đại quan không xông lên, mà lại quay đầu chạy về phía sau, theo lý mà nói thì Trương đại quan không thể nào bỏ chạy vậy được, chỉ hai thanh đao làm sao hắn có thể sợ được chứ?

Trương đại quan không thích bắt nạt người khác, nhưng hắn cũng không muốn chịu thiệt, hắn chạy về phía con dao thái thịt của Lão Khương trên thân cây. Nhưng hắn chạy như vậy làm cho tất cả mọi người đều hiểu lầm, tưởng rằng hắn đã sợ thanh đao đó, trên chiến trường, dũng khí là điều tối quan trọng, vốn dĩ đám người của Mã Vĩnh Cương đều đã không dám làm gì rồi, nhưng thấy Trương Dương quay người chạy như vậy, khí thế của chúng ngay lập tức bùng lên, ngay của Mã Vĩnh Cương cũng bò dậy, nhặt một thanh sắt hét lên xông ra ngoài, hôm nay bị Trương Dương dập tơi bời, phải lấy cơ hội này giành chút thể diện, phải dùng thanh sắt này đập nát đầu của Trương Dương ra mới hả giận.

Trương đại quan đã thành công đến bên cạnh cây quế, rút chiếc dao ở trên thân cây ra! Trương Dương cầm dao trên tay, thái độ trên mặt cười mà như không, đứng ở dưới gốc cây, rồi ngửng mặt lên nhìn mặt trời đang mọc, lúc này trên nền trời đã lộ ra ánh sáng, Trương đại quan hét lên một tiếng, uy phong lẫy lừng, sát khí cuồn cuộn, tiếng hét này làm cho lá cây quế rơi lả tả.

Hơn một trăm tên đang chạy về phía Trương Dương cũng bị tiếng hét này làm cho sợ hãi, ngớ người ra, rồi lại xông tiếp về phía Trương Dương. Người dẫn đầu đương nhiên vẫn là hai sư huynh Murakami.

Murakami đến trước mặt Trương Dương đầu tiên, chiếc đao xoẹt một tiếng, chém về phía Trương Dương. Trương Dương nhìn rất chính xác, mặc dù thanh đao này bóng loáng, làm cho người ta vừa nhìn đã sợ, có điều vẫn chưa khai nhẫn, con dao chặt thịt trong tay Trương Dương giơ lên, keng! Một nhát làm cho thanh đao vung ra, chỉ có những người có thực lực dùng đao mới đấu với Trương Dương, mới biết được thực lực hai tay của Trương Dương lớn thế nào, chiếc đao trong tay Murakami đã không nắm vững được nữa, bay ra khỏi tay, đám người đó thấy một nhát đao của Trương Dương đã làm chiếc đao trong tay của Murakami bay ra, chiếc đao đó bay lên tầm mười mấy mét, nếu rơi trúng đầu ai thì thật khủng khiếp, ngay lập tức dạt ra.

Sư đệ của Murakami cũng vung đao đến, và còn thảm thương hơn, động tác vẫn chưa đến nơi, đã bị Trương Dương đá bắn vào tường, lúc này thanh đao bay lên vừa rồi đúng lúc rơi xuống bên cạnh Trương Dương, Trương Dương dùng chiếc dao chặt thịt nhổ thanh đao lên, rồi thanh đao đó phi bắn về phía trước như tên lửa, Mã Vĩnh Cương lúc này đã dồn đến góc tường, đột nhiên nhìn thấy thanh đao bay về phía mình, sợ đến độ ngớ người ra ở đó, thanh đao sát ngay bên cạnh tai gã, cắm sâu vào bức tường phía sau, thân đao vẫn đang rung lên theo quán tính, như muốn bay ra vậy, tiếng vù vù cứ vang lên không ngừng.

Murakami lúc này mới biết mình không phải là đối thủ của người ta, giờ đây đao đã mất, không biết rằng nên ở lại hay là nên đi, Trương Dương cười lạnh lùng áp sát gã, giơ đao chém về phía Murakami, Murakami rụt cổ, Trương Dương chỉ giả vờ chặt, thấy gã trốn tránh, lưỡi đao biến hóa, dùng cán dao đập vào mặt Murakami, không thể không khâm phục kĩ xảo tát người của Trương đại quan, dù là dùng dao chặt thịt, cũng có thể làm ra âm thanh kinh quỷ động thần, làm cho mặt của Murakami sưng phồng lên, sau khi đánh xong, Trương Dương hét một tiếng, cầm dao xông về phía đám đông, dù bên Mã Vĩnh Cương nhiều người đến, nhưng lúc này đã bị sự hung hãn của Trương Dương làm cho sợ chết khiếp, Trương Dương giống như con hổ xông vào giữa bầy cừu, đám người này còn chẳng nghĩ đến việc kháng cự, chỉ hận cha mẹ cho có hai cái chân, không thể nào chạy nhanh được, chỉ cần bị Trương Dương đuổi đến, nhẹ thì bị điểm huyệt, nặng thì bị trật khớp, một lúc sau, trong sân Ban Trú Kinh đã có đến hơn ba mươi người đổ rạp xuống, tiếng kêu, tiếng thét vang lên thành một mớ hỗn độn.

Trương Dương đuổi đến trước cửa thì dừng bước, gật đầu với Mã Vĩnh Cương nói: “Gọi điện cho Chung Tân Dân!”

Mã Vĩnh Cương thấy tình hình trước mắt, trong lòng vừa lo vừa sợ, gã tự hỏi, gã đã là một lão tướng sa trường, gã đã gặp được tất cả những nhân vật sừng sỏ, nhưng hôm nay sự biểu hiện của Trương Dương, gã đã phục, thật ra trước khi Mã Vĩnh Cương đến đây gã cũng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, gã nghe nói, đệ tử Bát Quái Môn bị thua trong tay Trương Dương, có điều tình hình cụ thể gã cũng không rõ thế nào, địa vị của Bát Quái Môn ở kinh thành này rất cao, sự việc này chắc chắn họ sẽ không tuyên truyền ra ngoài, vì vậy bên ngoài chỉ biết một vài lời đồn, đó là Trương Dương đã đánh bại mấy đệ tử của Bát Quái Môn, nhưng không hề biết rằng Trương Dương đã một hơi đánh hết 10 tên đệ tử của Bát Quái Môn. Mã Vĩnh Cương gọi Nhiệm Xương Nguyên và Murakami đến đây để trợ giúp thật ra là vì không tự tin vào trình độ của mình, mặc dù vậy, nhưng gã vẫn chưa phán đoán đúng năng lực của Trương Dương.

Mã Vĩnh Cương khi đến đây đã chắc mẩm nắm phần thắng, không ngờ lại thất bại thảm hại thế này
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.