Chương trước
Chương sau
Người thanh niên kia nói xong liền móc ra một xấp tiền muốn nhét vào trong áo của Quan Chỉ Tình, Quan Chỉ Tình cố sức tránh ra, tất cả tiền đều rơi xuống đất, người thanh niên cả giận nói: " Tiện nhân, con mẹ mày không cho tao mặt mũi à"

Lúc này Chung Hải Yến cũng nghe được động tĩnh, vội vàng chạy đến, cô ta chạy đến trước mặt người thanh niên cười nói: "Thạch công tử, là ngài à, đây là bạn tốt của tôi, có phải ngài hiểu lầm không?"

Thì ra người thanh niên này chính là Thạch Thắng Lợi, con trai bảo bối của bí thư khu Thiên Hối, thường vụ phó thị trưởng Trần Hạo là cậu của hắn, tên nhóc này có xú danh rất nổi ở Nam Tích, ỷ vào bối cảnh trong nhà suốt ngày làm xằng làm bậy, người khác đều cố kỵ xuất thân của hắn, cho nên biểu hiện nịnh nọt gọi hắn là Thạch công tử, sau lưng thì không ngừng chửi bới về thái độ làm người của hắn, tổng giám đốc của khách sạn Hải Thiên Đoạn Kim Long cũng bất đắc dĩ với tên nhóc này, tên nhóc này bình thường đến ăn không trả tiền, trong lòng Đoạn Kim Long rất phiền, nhưng biểu hiện bên ngoài thì phải hầu hạ, làm cho người ta căm tức chính là, hắn đến ăn không trả tiền thì thôi, tay chân lại còn không thành thật, mỗi lần đến lại quấy rầy người phục vụ, ngay cả quản lý sảnh Chung Hải Yến cũng bị hắn chiếm tiện nghi không ít.

Chung Hải Yến vốn cố ý ẩn tránh Thạch Thắng Lợi, ngh mà nghe thấy động tĩnh thì cô phải ra xử lý, không ngờ rằng Quan Chỉ Tình lại bị Thạch Thắng Lợi cuốn lấy, Chung Hải Yến thầm kêu không ổn, cô ta vội vàng giải vây cho Quan Chỉ Tình.

Thạch Thắng Lợi vẫn cầm lấy tay của Quan Chỉ Tình không buông, hắn ta vốn rất cuồng ngạo, sau khi uống rượu càng không biết trời cao đất rộng, nhìn thấy Chung Hải Yến đến liền nói: "Chị Chung, đến đúng lúc lắm, chị nói cô ta là ai?"

Chung Hải Yến làm vẻ mặt khó xử nói: "Thạch công tử, ngài thả bạn của tôi ra đi"

Thạch Thắng Lợi nói: "Chị Chung, đây là chị sai, tiểu thư của Hải Thiên các người, tôi đã trả tiền rồi mà không chịu sao? Chị có ý gì? Khinh thường tôi? Có tin tôi đóng cửa chổ này không?"

Trong lòng Chung Hải Yến vừa bất đắc dĩ vừa kỳ quái, tên khốn này ngày hôm nay rốt cục bị cái gì thế? Cho rằng Quan Chỉ Tình là tiểu thư của Hải Thiên, Chung Hải Yến biết thân phận của Quan Chỉ Tình, cô ta cũng không muốn làm lớn chuyện này, liền kéo cánh tay của Thạch Thắng Lợi nói: "Thạch công tử, ngài buông cô ta ra trước đi, ngài uống say rồi, tôi đến uống với ngài vài ly"

Thạch Thắng Lợi nổi nóng nói: "Chị có ý gì? Tôi muốn cô ta, chị không cho tôi mặt mũi?"

Chung Hải Yến thấp giọng nói: "Cô ta là khách của chủ nhiệm Trương bên ủy ban thể dục"

Thạch Thắng Lợi nói: "Nói với hắn, tối nay cô ta theo tôi"

Quan Chỉ Tình tức đến nổi hận không thể cho tên khốn này một cái bạt tai, nhưng mà lúc này cô ta đã nhìn thấy được Trương Dương. Bên ngoài có động tĩnh lớn như vậy, Trương đại quan nhân không có khả năng không nghe thấy, lúc hắn đi ra thấy được tình cảnh trước mặt, trong lòng nhất thời nổi nóng, nhưng hắn vẫn có biểu hiện kìm chế, cười tủm tỉm đi qua nói với Quan Chỉ Tình: "Bạn của cô à?"

Quan Chỉ Tình thiếu chút nữa bị hắn chọc tức đến xỉu, thằng nhãi này ngày hôm nay hung hăng tức giận đánh phóng viên mà bây giờ lại nói câu này? Cái này không phải là sợ hãi tên Thạch công tử này chứ? Quan Chỉ Tình tức giận nói: "Không quen biết!" Cô ta thầm nghĩ, nếu như ngày hôm nay Trương Dương không cho một lời nói rõ ràng, thì cái đại sứ hình tượng gì đó, cô sẽ không đảm nhiệm nữa.

Trương Dương lại cười tủm tỉm nói với Chung Hải Yến: "Bạn của cô à?"

Một câu nói rất rất bình thường hỏi Chung Hải Yến, cô ta không phải là bạn của Thạch Thắng Lợi, nhưng mà trước mặt của Thạch Thắng Lợi mà bị hỏi những lời này, nếu như cô ta thừa nhận cô ta là bạn của Thạch Thắng Lợi, như vậy thì tình huống hiện tại giải thích như thế nào? Chung Hải Yến nói: "Vị này chính là Thạch công tử"

Thạch Thắng Lợi thấy Trương Dương vẫn không chịu buông tay của Quan Chỉ Tình, hắn tràn ngập địch ý nhì Trương Dương, nói: "Mày là ai?"

Trương Dương nói: "Về nhà hỏi tía của mày đấy!"

Thạch Thắng Lợi sửng sốt, chưa có ai dám nói như vậy với hắn cả, hắn thả Quan Chỉ Tình ra, chỉ vào Trương Dương nói: "Đây không phải là chuyện của mày!"

Trương Dương nói:" Quản lý Chung, hắn là bạn của cô?"

Chung Hải Yến từ trong nụ cười trên mặt của Trương Dương đã cảm nhận được cái gì đó không ổn, cô ta cắn môi, không dám nói một lời nào.

Trương Dương nhìn cô ta, nói: "Làm bạn với tôi, thì phải hiểu được tôn trọng tôi, chỉ có tôn trọng tôi, thì tôi mới tôn trọng lại, Chung Hải Yến, hắn có phải là bạn của cô không?"

Giọng nói của Trương Dương tuy không lớn, nhưng làm cho Chung Hải Yến sợ đến giật mình, cô ta hoàn toàn bị khí thế của Trương Dương trấn trụ, cuống quít lắc đầu:" Không phải!"

Trương Dương nói: "Đã không phải, thì tôi và Quan tiểu tỷ đến đây ăn uống, gặp phải lưu manh quấy rầy, Hải Thiên các người có phụ trách không?"

Chung Hải Yến không nói gì cả, Quan Chỉ Tình đến chổ này bị quấy rầy, về tình về lý thì bọn họ đều phải phụ trách.

Thạch Thắng Lợi cười lạnh nói: " Con mẹ mày là ai thế? Ở đây có chổ cho mày nói chuyện sao?"

Chung Hải Yến nói: "Chủ nhiệm Trương, hiểu lầm, Thạch công tử uống say... hiểu lầm..." Ngay cả chính cô ta cũng cảm thấy không thể nói được.

Trương Dương quay lại hỏi Quan Chỉ Tình: "Là hiểu lầm sao?"

Quan Chỉ Tình lắc đầu, cô ta không nói gì cả, trong lòng rất tức giận, ai gặp phải chuyện này cũng không thể giữ được bình tĩnh cả.

Trương Dương nói: "Gọi bảo an hay công an, cô tự chọn đi!"

Thạch Thắng Lợi nghe thấy hắn nói vậy liền không nhịn được cười, lúc này, bạn của hắn ta cũng đi ra, đi theo phía sau Thạch Thắng Lợi giựt dây: "Anh Thắng Lợi, nó là ai vậy, tỏ vẻ nguy hiểm à? Để cho nó báo công an đi!"

Thạch Thắng Lợi ngẩng cao đầu lên đi về phía trước, lấy tay chỉ vào ngực của Trương Dương nói: "Biết tao là ai không? Con mẹ mày nên hỏi thăm đi, tao là Thạch Thắng Lợi, mày báo công an đi, kêu công an đến bắt tao đi!"

Trương Dương thở dài.

Quan Chỉ Tình cũng thở dài: "Không ngờ rằng trị an của Nam Tích lại rối loạn như vậy!"

Trương Dương nói: "Hiện tượng cá biệt, mấy con khỉ trên đường đúng lúc bị cô gặp phải!"

Thạch Thắng Lợi cả giận nói: "Con mẹ mày chửi ai đó?"

Trương Dương nói: "Tôi thật sự không muốn đánh cậu" Hắn quay lại hỏi Quan Chỉ Tình: "Quan tiểu tỷ, nếu tôi đánh người, cô không ngại chứ?"

Quan Chỉ Tình lắc đầu nói: "Không sao cả, dù sao thì ấn tượng mà anh cho tôi cũng rất là bạo lực!"

Trương Dương nói: "Vậy cô lùi lại một chút đi, đừng để máu dính lên người"

Chung Hải Yến biết chuyện xấu xảy ra, lúc này cô ta vội đi gọi điện thoại, gọi cho ai nhĩ? Gọi tổng giám đốc Đoạn Kim Long, nhìn thấy sắp xảy ra chuyện lớn, nhưng mà điện thoại của Đoạn Kim Long thì gọi không được, bên Thạch Thắng Lợi đã có hai người lao đến hướng của Trương Dương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.