Chương trước
Chương sau
Đồ ăn do Chung Hải Yến an bài rất tinh xảo, rất ngon miệng, Quan Chỉ Tình cũng tỏ vẻ thích thú trong việc này, cô nhẹ giọng nói: "Ở nước Mỹ rất khó ăn được những món Trung Quốc chính tông như vậy"

Trương Dương nói: "Từ nhỏ cô đã đi Mỹ rồi, vậy mà khẩu vị lại không thay đổi, vẫn thích ăn đồ ăn Trung Quốc"

Quan Chỉ Tình nói: "Mẹ của tôi vẫn hay dùng truyền thống Trung Quốc để dạy dỗ tôi, cho nên mặc dù tôi sinh sống tại Mỹ nhiều năm, nhưng cảm thấy Trung Quốc và Mỹ khác biệt quá, mùi vị Trung Quốc trên người tôi càng ngày càng đậm"

Trương Dương cười nói: "Lúc vừa nhìn thấy cô, tôi liền cảm thấy cô giống một cô gái Trung Hoa, trên người của cô không có một chút mùi vị nước ngoài"

Quan Chỉ Tình cười nói: "Vốn là người trong nước, làm sao có mùi vị của người nước ngoài"

Trương Dương nói: "Cũng không hẳn là như vậy, có rất nhiều người đi ra ngoài vài ngày, vậy mà mở miệng ra thì cứ nói tiếng nước ngoài, thậm chí là có cảm giác ngay cả huyết thống cũng sắp thay đổi luôn rồi"

Quan Chỉ Tình cảm thấy những lời này của Trương Dương tựa hồ đang ám chỉ chị họ của cô, cô cười nói: "Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, cũng có lựa chọn riêng của mình, đây là quyền tự do của mỗi người" Cô nâng ly rượu lên nói: "Mong rằng lần này chúng ta hợp tác vui vẻ, mong rằng đại hội của Nam Tích lần này có thể tiến hành thuận lợi"

Trương Dương tràn ngập lòng tin nói: "Nhất đinh!"

Hai người uống cạn ly rượu, Trương Dương không khỏi có chút kỳ quái, hỏi: "Quan tiểu tỷ, có chuyện này tôi vẫn để trong lòng thật lâu, vì sao cô lại đột nhiên thay đổi chủ ý?"

Quan Chỉ Tình nở nụ cười, những lời này của Trương Dương đã hỏi đến chổ then chốt, sở dĩ cô thay đổi chủ ý đáp ứng đảm nhiệm đại sứ hình tượng của đại hội tỉnh tất cả cũng là bởi vì Sở Yên Nhiên cả, nhưng mà chuyện này cô đã đáp ứng với Sở Yên Nhiên không nói ra, đương nhiên là không nói cho Trương Dương được.

Quan Chỉ Tình nói: "Có lẽ sự chấp nhất của anh đã làm cho tôi cảm động, có lẽ bản thân tôi đối với Nam Tích vẫn có tình cảm không thể vứt bỏ được"

Trương Dương nói:" Vô luận là vì nguyên nhân gì, tôi cũng đều cảm kích cô, đại hội lần này đối với tôi mà nói vô cùng quan trọng, chúng tôi rất cần một người có lực ảnh hưởng mạnh như Quan tiểu tỷ đến đại hội của chúng tôi, để tăng sức ảnh hưởng của đại hội lên"

Quan Chỉ Tình nói: "Tôi không có lực ảnh hưởng lớn như vậy đâu!"

Trương Dương nói: "Cô chính là niềm kiêu ngạo của Nam Tích!"

Quan Chỉ Tình không nhịn được nở nụ cười: "Được rồi, đừng tâng bốc tôi nữa, nếu tôi đã đáp ứng anh, tôi sẽ làm tốt công tác đại sứ hình tượng, trong tiền đề không ảnh hưởng đến sinh hoạt của tôi, thì tôi sẽ tận lực phối hợp với công tác tuyên truyền mở rộng"

Trương Dương nói: "Chúng ta đã thảo luậ nqua, tuy rằng Quan tiểu tỷ không nhận bất kỳ thù lao nào, nhưng mà sau này tất cả chi tiêu do tuyên truyền sản sinh ra thì sẽ đều do ủy ban thể dục chúng tôi chi trả"

Quan Chỉ Tình nói: "Chi tiết cụ thể sau này hãy bàn, ngày mai tôi sẽ trở về nước Mỹ, có gì cần, cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi" Cô lấy phương thức liên lạc đã chuẩn bị tốt đưa cho Trương Dương.

Trương Dương cẩn thận thu lại, biểu hiện của Quan Chỉ Tình đã phủ định ấn tượng trong lòng hắn, xem ra vị băng công chúa này cũng là một người ngoài lạnh trong nóng.

Lúc này điện thoại di động của Quan Chỉ Tình vang lên, cô cười cười với Trương Dương, cầm lấy điện thoại nói: "Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại, xin lỗi một chút"

Trương Dương gật đầu vui vẻ, hắn không biết rằng cú điện thoại này là do Sở Yên Nhiên gọi đến.

Sau khi Sở Yên Nhiên chia tay với Trương Dương, trong lòng vẫn không cách nào bỏ được Trương Dương, vẫn lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của Trương Dương, gọi cú điện thoại này, chỉ là muốn hỏi thăm đến tình huống của Quan Chỉ Tình.

Quan Chỉ Tình đi ra hành lang, dùng tiếng anh thông thạo nói: "Yên Nhiên, cô thật sự biết chọn giờ gọi điện thoại, bây giờ tôi đang ăn cơm cùng hắn"

Sở Yên Nhiên nghe thấy bọn họ đang ăn cơm với nhau, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một cảm giác khó tả, cô ta nhẹ giọng nói: "Nhìn thấy con gái đẹp hắn ta khẳng định sẽ xum xoe, căn bệnh vĩnh viễn không bao giờ đổi"

Quan Chỉ Tình cười nói: "Cô ghen?"

"Không có!"

"Chứng minh trong lòng cô còn có hắn"

Sở Yên Nhiên lớn tiếng phủ nhận: "Không có!"

Quan Chỉ Tình nói: "Yên tâm đi, hắn chỉ đi đón tôi, nói chuyện tất cả đều là về công tác, tuyệt đối không có vấn đề riêng tư, Yên Nhiên, con người của hắn không đơn giản"

Sở Yên Nhiên nói: "Dã man thô lỗ không có lương tâm"

Quan Chỉ Tình cười hì hì nói: "Nếu hắn đã có nhiều khuyết điểm như vậy, vì sao cô còn kêu tôi giúp hắn!"

Sở Yên Nhiên im lặng.

Quan Chỉ Tình ý thức được mình đã chạm vào nổi đau của người ta, nhẹ giọng nói: "Yên Nhiên, xin lỗi, tôi không nên hỏi"

Sở Yên Nhiên thở dài một hơi, nói: "Tôi hận hắn, rồi lại hận không nổi, tôi muốn quên hắn, nhưng không cách nào có thể quên được, cho nên cái tôi có thể làm chỉ là rời xa hắn, không gặp hắn, sẽ là không nghĩ đến hắn..."

Quan Chỉ Tình nhỏ giọng nói: "Nhưng mà lúc cô thật sự không gặp hắn rồi, thì lại không kiềm được muốn nghĩ đến hắn!"

Sở Yên Nhiên nói: "Nha đầu kia, trở nên nhiều chuyện từ lúc nào thế?"

Quan Chỉ Tình nói: "Chúng ta là bạn tốt, cho nên tôi rất quan tâm đến sinh hoạt tình cảm của cô"

Sở Yên Nhiên nói: "Đã sớm không còn tình cảm gì, tôi đã coi hắn là một người bạn bình thường"

Quan Chỉ Tình tin mới lạ, bạn bình thường mà ra sức lớn như vậy sao, nhưng mà cô cũng rất hiểu tính tình của Sở Yên Nhiên, biết cô ta chỉ mạnh miệng thôi, có những điều khi làm bạn không nên nói thẳng ra, Quan Chỉ Tình nói: "Yên tâm đi, hắn ở Nam Tích cũng rất tốt!"

Sở Yên Nhiên nói: "Chờ cô trở về chúng ta sẽ tâm sự"

Quan Chỉ Tình nhỏ giọng nói: "Tốt!" Cô cúp điện thoại, cảm thấy có chút không đúng, xoay người, thấy một thanh niên trẻ tuổ iđang cười tủm tỉm nhìn mình, Quan Chỉ Tình cúi đầu muốn chạy, nhưng bị người thanh niên đó nắm lại: "Nào, đến chổ của anh ngồi!"

Quan Chỉ Tình căn bản là không quen người này, cô phẫn nộ quát lớn: "Buông ra! Tôi không quen anh!"

Người thanh niên nhếch môi nói: "Anh nghe nói em vừa mới đến, còn giả bộ cái gì?"

Quan Chỉ Tình nghe thấy hắn ta nói chuyện lỗ mãng, tức giận đến khuôn mặt trắng bệnh, giãy tay hắn ra: "Anh nên tôn trọng một chút, coi chừng tôi báo công an!"

Người thanh niên kia cười nói: "Báo công an? Cục trưởng công an là anh em kết nghĩa của anh, em cứ việc báo đi!"

Quan Chỉ Tình ngửi thấy mùi rượu trên người của hắn ta, liền biết là đã gặp một kẻ say, cô cũng không muốn lý luận với hắn, xoay người muốn đi, người thanh niên này kéo cô lại: "Con mẹ nó còn giả bộ à, bao nhiêu tiền, một ngàn? Hai ngàn? Tao đã nhìn trúng mày rồi, tối này tao muốn **** mày!" ( Mình không dịch được mấy cái trong dấu ****, nên ai hiểu thì hiểu)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.