Chương trước
Chương sau
Chung Hải Yến vội vàng ngăn cản bọn họ lại: "Đừng, đừng đánh nhau, đều là người một nhà cả"

Thạch Thắng Lợi nói: "Chị Chung, chị tránh ra, quyền cước không có mắt, đừng làm chị bị thương!"

Chung Hải Yến bị một gã thanh niên khác đẩy ra ngoài, hai gã một trái một phải lao đến hướng của Trương Dương, trong tay chúng đều cầm một chai rượu, muốn đập cho Trương Dương sứt đầu mẻ tráng, giơ chai rượu lên, nghe thấy hai tiếng bùm bùm, chỉ tiếc là không có cơ hội đập chai rượu xuống, một đấm một đá của Trương đại quan nhân đã làm cho hai tên này gục nhã, hai chai rượu rơi xuống đất, phát ra hai tiếng nổ nhỏ.

Thạch Thắng Lợi còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, thì Trương Dương đã đi đến trước mặt hắn, Thạch Thắng Lợi giơ đấm lên muốn đánh, bị tay trái của Trương Dương chụp lại, sau đó một tiếng bốp vang lên, đầu của hắn bị đập một phát, lập tức cảm thấy trời đất thay đổi, quỳ cái rầm xuống đất, lúc này mới ý thức được là bị người ta tát cho hôn mê.

Trương đại quan nhân đưa chân phải ra, đạp lên ngực của Thạch Thắng Lợi một cái, Thạch Thắng Lợi trượt đi một khoảng gần năm mét mới dừng lại.

Bảo an chạy đến nơi, Trương Dương nói: "Đến đúng lúc lắm, bắt hắn lại cho tôi"!

Bảo an thấy người bị đánh là Thạch Thắng Lợi, cả đám đều ngơ ngác, Thạch Thắng Lợi là khách quen ở đây, ai mà không biết sự lợi hại của hắn, nhưng mà bình thường đều thấy Thạch Thắng Lợi khi dễ người khác, hôm nay mới là lần đầu tiên thấy Thạch Thắng Lợi bị người khác khi dễ.

Chung Hải Yến cuối cùng cũng gọi được cho Trương Đức Phóng, điện thoại vừa được chuyển, cô ta liền thất kinh nói: "Anh mau đến đây đi, Trương Dương và Thạch Thắng Lợi đánh nhau rồi"

Trương Đức Phóng ở bên đầu dây điện thoại cũng sửng sốt một chút, gã ta thật sự không ngờ rằng Trương Dương lại đụng phải Thạch Thắng Lợi, nhưng mà với tính tình của hai người, gặp nhau phát sinh xung đột là chuyện bình thường, Trương Đức Phóng im lặng không nói gì.

Chung Hải Yến nói: "Trương Dương nổi cơn rồi, đã đánh ngã vài người!"

Trương Đức Phóng vẫn không nói gì cả, im lặng một hồi lâu mới lên tiếng: "Cứ đánh đi!" Nói xong liền cúp điện thoại.

Chung Hải Yến tức đến nổi thiếu chút nữa cầm điện thoại ném xuống đất, cô ta thấy Trương Đức Phóng có quan hệ thân thiết với Trương Dương, cho nên mới gọi cú điện thoại này, hy vọng Trương Đức Phóng đứng ra dẹp loạn chuyện này, nhưng không ngờ rằng Trương Đức Phóng lại làm rùa đen rụt cổ. Lúc này phía sau truyền đến một tiếng vỡ cửa kính, bên Thạch Thắng Lợi đã có một người bị Trương Dương túm cổ áo ném vào cửa sổ, rơi xuống bàn ăn bên trong phòng, cũng may là khách bên trong đã đi ra ngoài xem náo nhiệt hết rồi.

Trương Dương chỉ vào mấy tên bảo an mấy: "Con mẹ nó toàn bộ đều là phế vật, Hải Thiên nuôi các người để làm gì? Một chút tác dụng cũng không có" Khi đang nói, còn vung một tay lên đấm ngã một tên muốn đánh lén mình, bên Thạch Thắng Lợi có tổng cộng mười người, thấy loại tình huống này đã không còn ai dám liều mạng nữa.

Thạch Thắng Lợi quỳ gối đi ra, ôm bụng, hai gò má sưng phù lên, đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn lại, nhìn thấy Trương Dương chậm rãi đi đến gần mình, trong đôi mắt lộ ra tia sợ hãi.

Trương Dương nói: "Bây giờ biết tôi là ai chưa?"

Thạch Thắng Lợi lắc đầu nói: "Thằng chó này, mày chờ đấy!" Đã bị thảm đến nổi này rồi, mà hắn ta còn dám nói như vậy.

Trương Dương vẫy vẫy một người bảo an, người bảo an có chút thấp thỏm đi qua: "Có chuyện gì?" Nghe giọng vùng Giang bắc, có chút giống Giang thành.

Trương Dương nói: "Anh ở chổ nào?"

Bảo an thành thật đáp: "Giang thành huyện Xuân Dương"

Trương Dương cười nói: "Đồng hương à, anh biết tôi chứ?"

Người bảo an gật đầu.

Trương Dương nói: "Anh ở chổ này làm mỗi tháng kiếm được bao nhiêu"

"Hai trăm?"

Trương Dương chỉ chỉ đống tiền trên mặt đất, phỏng chừng đại khái là khoảng hai ngàn đồng, Trương Dương nói: "Anh giúp tôi một chuyện, tát hắn một bạt tai, một trăm đồng sẽ là của anh, nếu anh muốn tất cả, thì cứ việc tát nhiều lên"

Người bảo an này nhìn thấy tiền đầy đất, có chút động tâm, nhưng vẫn không dám ra tay.

Trương Dương nói: "Anh yên tâm, nếu Hải Thiên đuổi anh, tôi sẽ tìm công tác cho anh, Nam Tích, Giang thành, tùy anh chọn!"

Người bảo an cắn cắn môi, trong lòng suy tính, tôi đến đây làm gần một năm rồi, mà ở chổ này làm cả năm cũng chẳng có được bao nhiêu tiền, loại cuộc sống bảo an như vậy căn bản là đừng mong sống lâu dài, hắn đi qua, vung bàn tay lên tát cho Thạch Thắng Lợi một cái, dù sao thì hắn cũng có chút khiếp đảm nên không dám đánh mạnh.

Chung Hải Yến kêu lên: "Đừng..."

Trương Dương lại cười nói: "Đánh nhẹ quá!"

Người bảo an nhặt tiền dưới đất lên, sau đó lại đi qua, bốp! Một cú tát khác vang lên, lúc này dùng nhiều lực hơn, đánh cho Thạch Thắng Lợi kêu đau thành tiếng, thằng nhãi này bị Trương Dương đánh đến nổi không còn sức chống cự luôn.

Người bảo an tiếp tục nhặt một trăm đồng thứ hai.

Các bảo an khác thấy hắn ta kiếm tiền dễ như vậy, cả đám đều động tâm, trong lòng nói tự nhiên được đánh người, lại còn có thể kiếm tiền, chuyện tốt đều bị tên kia cướp hết.

Trương Dương vẫy vẫy tay với một gã bảo an khác: " Anh đến đi, tôi thấy không có cạnh tranh, các anh không chịu ra sức, từ giở trở đi, ai đánh mạnh hơn, thì tiền của người đó, hơn nữa ai lấy được nhiều tiền nhất, tôi còn cho thêm mười ngàn"

Hai gã bảo an vừa nghe thấy liền dũng cảm lên, chỉ cần lấy được mười ngàn, liều mạng làm phần công việc này, sau đó cầm tiền rời đi, đến chổ khác tìm việc mà làm.

Có cạnh tranh, ắc có nhiệt tình, hai gã bảo an cứ người đánh ta tát, đánh cho mặt của Thạch Thắng Lợi sưng lên như một cái trống, trong nháy mắt hai ngàn đồng nằm trên mặt đất đã được hai gã bảo an lấy hết.

Trương Dương nói: "Biểu hiện không tồi, buổi sáng ngày mai đến ủy ban thể dục tìm tôi lấy tiền!" Hắn vỗ vỗ vai người đồng hương, nói: "Anh mười ngàn, anh ta năm ngàn!"

Đám bảo an đứng ngoài không dám xông liền nghe như vậy, không khỏi có chút hối hận, sao mình vừa rồi không xông lên, đánh Thạch Thắng Lợi một trận, rồi cầm tiền rời đi.

Hiện trường có rất nhiều người vây xem, thấy Thạch Thắng Lợi bị đánh thành đầu heo nhưng không ai dám cười cả, ác danh của Thạch Thắng Lợi rất nổi, nhưng mà ngày hôm nay hắn ta đã gặp phải một kẻ còn hung ác hơn hắc, đánh cho hắn thành bộ dạng này.

Bên ngoài đã vang lên tiếng còi xe công an, công an đúng là có phản ứng chậm thiệt, sự việc xảy ra lâu như vậy, bây giờ bọn họ mới mò đến.

Trương Dương trở lại bên cạnh Quan Chỉ Tình, cười áy náy nói: "Xin lỗi, tối nay đã làm cho cô mất hứng!"

Quan Chỉ Tình nói: "Không sao cả, thấy được sự tích anh hùng trừ bạo, đã làm cho tôi có chút tự tin về trị an trong nước!"

Hai người đều cười hiểu ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.