Chương trước
Chương sau
Trì Điền hôn người phụ nữ nhưng cô ta không mảy may phản ứng, song gã cũng không quan tâm lắm. Lúc bàn tay gã lần mò vào đùi người phụ nữ thì lại cảm giác ươn ướt.

Gã rụt tay về, nhìn sơ qua rồi lẩm bẩm nghĩ: mấy ả này cũng biết tắm rửa à.

Nhưng sao đến lúc này rồi mà người vẫn chưa khô?

Hắn mặc kệ mà tiếp tục sờ thế nhưng nước trên người cô ta càng lúc càng nhiều, thấm ướt ga giường tạo thành hình dáng con người.

Rốt cuộc Trì Điền cũng cảm thấy không đúng.

Chân người phụ nữ lạnh băng, gã thử nhéo mạnh, trên đùi trắng toát lập tức xuất hiện vết tím bầm.

Tím bầm...

Chỉ người chết mới như vậy!

Trì Điền hơi hoảng rồi nhưng người phụ nữ này do mẹ gã đưa tới, gã tự động viên mình vài câu. Tuy nhiên cuối cùng gã vẫn mất hết hứng, vì vậy không định làm tiếp nữa. Khi Trì Điền muốn rời khỏi người cô ta lại vô ý phát hiện hai cánh tay đặt hai bên của cô.

Sơn móng tay đỏ chói như màu máu đập vào mắt gã.

Sắc mặt Trì Điền bỗng thay đổi, gã cứng đờ ngẩng đầu, kéo mũ che mặt người phụ nữ lên. Dưới lớp mũ là một gương mặt xinh đẹp.

Gương mặt này trông khá quen mắt, Trì Điền không nhớ rõ lắm nhưng sau đó bất ngờ hoảng hốt la lên: "A a a!"

Là nha hoàn gã không cẩn thận cưỡng hiếp trong tối vào đêm qua.

Sau khi người phụ nữ bị bại lộ, khuôn mắt trắng toát không giọt máu bỗng nở nụ cười âm u. Ả ngồi dậy rồi siết chặt cổ Trì Điền. Trì Điền bị người phụ nữ đặt trên tường, tay ả không ngừng vươn dài, kéo Trì Điền dậy rồi đưa gã lên cao. Hai chân Trì Điền rời khỏi mặt giường, đung đưa giữa không trung.

Thiếu oxy khiến Trì Điền xanh cả mặt, gã rên rỉ hít thở. Bỗng nhiên nhớ tới gì đó, gã vội vàng phun một bãi máu lên người ả ta. Người phụ nữ bị máu đẩy lùi, biểu cảm oán độc dữ tợn nhìn Trì Điền. Trì Điền bị quăng quật xuống đất, nhưng gã không dám do dự chút nào, run lẩy bẩy nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài.

Nữ quỷ điên cuồng đuổi theo gã khiến Trì Điền khủng hoảng hơn, bất chợt gã trông thấy người mẹ đang chờ đợi mình ở phía trước. Gã thầm mắng, đều do mẹ gã nên mới có thể xuất hiện một nữ quỷ nung nấu ý định giết chết gã. Tuy nhiên gã vẫn nắm tay mẹ chạy về trước.

Mẹ gã nhìn nữ quỷ ở phía sau, không dám tin nói: "Nó, nó là!"

Trì Điền trừng mẹ gã một chút, ý tứ là: Đừng nói gì cả!

Mẹ gã run rẩy ngậm miệng lại, chạy theo Trì Điền, nhưng vào khúc rẽ Trì Điền không cẩn thận bị trượt chân vì thế mà kéo cả mẹ gã cùng ngã vào trong con hẻm hẻo lánh.

Hai mẹ con gã ôm nhau co ro một chỗ, ánh mắt hoảng sợ nhìn nữ quỷ đang đi đến trước mặt bọn họ.

Khóe mắt Trì Điền liếc về phía mẹ của gã, trong đó xẹt lóe lên vẻ hung ác.

Gã có thể đẩy mẹ mình đến trước mặt nữ quỷ để câu giờ cho gã trốn thoát.

Đúng vậy, gã còn có đường lui này mà.

Mẹ gã yêu gã như vậy, chắc chắn sẽ không trách gã đâu. Có lẽ bà còn vừa khóc vừa kêu gã chạy nhanh lên ấy chứ, giống như năm năm trước vào lúc gã và mẹ gã gặp nguy hiểm lúc đi ra ngoài, gã cũng đã đẩy mẹ vào trong tay con quỷ đó mà.

...

Vân vân.

Năm năm trước, gã đã hại chết mẹ của mình.

Trì Điền cứng đờ quay đầu lại, nhìn người mẹ đang run rẩy trong lồng ngực mình.

Mẹ gã nở nụ cười, gương mặt hiền hậu chậm rãi biến thành một cái xác hư thối. Từng khối thịt máu me be bét rơi xuống từ trên mặt bà, rơi xuống tay của Trì Điền: "Con trai à, con muốn đẩy mẹ một lần nữa sao?"

Cánh tay Trì Điền run lên, mặt gã tái mét, gã thét chói tay buông mẹ gã ra, rồi cố gắng chạy theo hướng khác.

Gã sợ tới mức lạnh toát cả sống lưng, cả người run lẩy bẩy, nước tiểu cũng không khống chế được mà chảy ra, toàn thân tanh tưởi.

Nữ quỷ đuổi theo gã từ một biến thành hai, Trì Điền tè cả ra quần, cả mặt toàn nước mắt nước mũi. Gã chạy rồi lại chạy, bỗng nhìn thấy phía trước có cảnh sát đang sốt sắng vẫy vẫy tay gọi gã: "Tới đây mau, trong cục không an toàn, chúng ta phải đi ra ngoài!"

Trì Điền như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, gã chạy vội đến chỗ cảnh sát. Cảnh sát cầm chìa khóa trong tay, dẫn gã đi ra ngoài cửa. Hành lang trở nên yên tĩnh từ lúc nào không hay, bỗng nhiên cảnh sát nói: "Để tôi kể cho anh một chuyện xưa."

Trì Điền không muốn nghe một chút nào, nhưng bầu không khí yên tĩnh này khiến gã rất sợ hãi, vì thế gã im lặng nghe cảnh sát kể.

Cảnh sát kể cho gã một chuyện ma ngắn, sau khi nghe xong, cả người Trì Điền run lên, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, gã cảm thấy hơi hối hận vì đã không ngăn cảnh sát kể chuyện xưa.

Không hiếu sao, câu chuyện ma này quá đáng sợ, nhân vật chính trong câu chuyện đã từ ăn chính mình cho đến khi chết đi, làm Trì Điền càng nghĩ càng hãi, cả người run lên.

Đang nói chuyện thì bọn họ đã chạy đến cửa chính. Cảnh sát móc chìa khóa ra mở cửa, Trì Điền xông ra ngoài trước, nhưng sau khi ra ngoài, gã sửng sốt.

Toàn bộ bốc chính thành ngập trong ánh lửa.

Vô số ngọn lửa bốc thẳng lên trời, có tiếng la hét của con người, và cả tiếng cười quỷ quyệt của ma quỷ, toàn bộ bốc chính thành đã biến thành địa ngục trần gian.

Trì Điền không thể tin được khi nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình, gã ngây người hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Tất cả ma quỷ đều chạy đến đây, nơi này đã trở thành một quỷ thành." Cánh sát bước đến bên cạnh gã, nói: "Có người muốn giết chết toàn bộ người dân trong bốc chín thành, và hiến tế sinh mạng của bọn họ."

Trì Điền rùng mình, nói: "Giết chết tất cả mọi người, vậy tôi, tôi cũng ở bên trong..."

Cảnh sát nói: "Không phải anh đã chết rồi hay sao?"

Trong lòng Trì Điền run lên, gã nhìn cảnh sát với vẻ sợ hãi: "Anh có ý gì!"

Cảnh sát nói: "Anh nhìn chân của mình đi."

Trì Điền cúi đầu nhìn, con ngươi như muốn nứt ra, suýt chút nữa ngất xỉu: "Chân của tôi, tại sao chân của tôi lại bị bẻ ngược thế này!"

Ấy vậy mà chân của gã lại ngoặt ra đằng sau.

"Anh quên rồi à?" Giọng điệu cảnh sát đều đều: "Chân anh bị Trì Vưu bẻ gãy, tay bị chặt mất, anh còn cắn nát đầu lưỡi của mình, trước đó không thể nói chuyện nhưng bây giờ lại có thể."

Trì Điền sững sờ, đúng rồi, gã có thể nch lại.

Cảnh sát nói: "anh đã chết rồi."

Trì Điền bất lực hỏi: "Tôi chết rồi sao?"

Cảnh sát nói: "Nếu không tin anh nhìn đi."

Trì Điền không biết nên nhìn cái gì nhưng hai tay gã đột nhiên mất khống chế, tự động đưa lên miệng. Miệng của gã cũng mất kiểm soát há thật lớn tới độ sắp trật khớp, sau đó nhai kỹ bàn tay của gã.

Ánh mắt gã tràn ngập sợ hãi nhưng tốc độ nhai của miệng càng lúc càng nhanh. Ngay tức khắc, gã nuốt sạch tay chính mình, rồi chuyển sang cánh tay còn lại.

Cuối cùng Trì Điền chết trên mặt đất.

Bụng của gã phồng to, trong miệng toàn là máu, gương mặt méo xệch, sợ hãi đến cùng cực.

Hai con quỷ từ trong sở cũng đi ra, mặc kệ Trì Điền đang nằm trên mặt đất, đi đến sau lưng cảnh sát.

Cảnh sát ngửa mặt lên, lộ ra một gương mặt không có ngũ quan, hắn nhìn nơi lửa cháy mạnh nhất và tiếng kêu gào thảm thiết nhất, nói: "Nhân loại càng ngày càng ít đi, bây giờ, chúng ta đến Giang gia thôi."

*

Trì Vưu tựa vào đầu giường, khóe môi nhếch lên nụ cười hài lòng, sau đó lật một trang sách.

Giang Lạc đang nằm phía trong trên giường, cậu vốn muốn ngủ, nhưng không biết tại sao mà mí mắt lại giật giật không ngừng, giống như đang muốn truyền một tín hiệu không tốt cho cậu.

Nhưng Giang Lạc nghĩ hoài cũng không nghĩ ra được có chuyện gì không ổn, thế nên cậu đã chủ động nói chuyện với Trì Vưu để xoa dịu cảm xúc: "Cậu đang đọc sách gì thế?"

"Chỉ là vài chủ đề thôi." Trì Vưu đặt sách sang một bên, mỉm cười nhìn cậu: "Cậu không ngủ được sao?"

Giang Lạc thành thật gật đầu.

Trì Vưu lại cười, đột nhiên ngồi dậy nói: "Nếu cậu không ngủ được, vậy chúng ta làm những chuyện khác đi."

Giang Lạc nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Những chuyện khác?"

Ánh nến trong phòng bỗng vụt tắt.

Cảnh giác của Giang Lạc bỗng nhiên dâng lên, cậu cảm giác được có một luồng gió từ trước mặt thổi mạnh qua, ngay sau đó liền bị Trì Vưu nắm lấy hai tay, lưng dựa vào mặt tường lạnh lẽo.

Giang Lạc không hề hoảng sợ, trong giây lát mắt cậu đã thích ứng được trong bóng tối, khóe môi khẽ nhếch lên.

Đây là muốn làm cái gì?

Muốn đối tập đâm lê đao hay là muốn chơi trò mập mờ?

Giang Lạc nắm tay, đây không phải là Trì Vưu đã đánh nhiều trận với cậu sau này, với lực tay này của hắn thì Giang Lạc có thể dễ dàng tránh thoát. Trong lòng Giang Lạc đã nắm chắc, nhưng cậu cũng không vội vàng tránh thoát, cậu bình tĩnh muốn nhìn xem Trì Vưu định làm gì.

Cậu còn có suy nghĩ lớn mật hơn nữa cơ.

Ác quỷ còn đang trốn trong tủ quần áo, ở ngay trong căn phòng này. Không phải hắn rất để ý Giang Lạc có tiếp xúc thân mật với Trì Vưu của thế giới gương hay sao? Hắn đã để ý thì Giang Lạc càng muốn cố ý hành động cho hắn xem tận mắt.

Về phần tại sao ác quỷ lại để ý, rồi sau khi nhìn thấy hắn sẽ có phản ứng như thế nào thì Giang Lạc hoàn toàn không thèm nghĩ đến. Cậu chỉ cảm thấy dây thần kinh tràn ngập hưng phấn, đập rộn ràng như nhịp tim trong bóng tối, thoạt nhìn cậu đang thả lỏng hai chân nhưng thực ra cơ bắp cả người cậu đang căng cứng lại. Cậu đang đề phòng những công kích bất ngờ từ Trì Vưu hoặc ác quỷ trong bóng tối.

Có hơi thở đến gần mặt của Giang Lạc.

Giang Lạc chờ xem Trì Vưu muốn nói cái gì, nhưng Trì Vưu bất ngờ tiến gần sát vào người cậu rồi chạm nhẹ lên môi cậu một cái.

Đôi mắt của Giang Lạc trợn to.

Cậu đảo mắt, sau khi ngạc nhiên qua đi, một suy nghĩ quả nhiên là vậy hiện lên trong đầu cậu. Đúng là thiếu niên Trì Vưu cũng có loại suy nghĩ này đối với cậu. Giang Lạc bật cười, nhưng cậu thu liễm lại rất nhanh, cố ý sầm mặt cười lạnh hỏi: "Cậu chủ Trì, đây là anh em tốt mà cậu nói đấy à?"

Cậu chủ Trì trầm giọng nói: "Cậu là phu nhân trên danh nghĩa của tôi."

Một người thiếu niên ngay cả làm tình cũng không thể, Giang Lạc cảm thấy buồn cười khi nghĩ đến việc hắn đang cố làm ra vẻ với cậu.

Giang Lạc thu chân lại, bắp chân của cậu sượt qua người Trì Vưu, vừa đùa cợt vừa khiêu khích hắn: "Phu nhân à, cậu chủ Trì cũng định nói không dữ lời sao? Tôi chỉ định làm bạn bè với cậu thôi, không hề có ý định là loại chuyện này với cậu đâu nha."

"Không sao." Cậu chủ Trì nhẹ nhàng đặt lên mí mắt Giang Lạc một nụ hôn: "Tôi vui là được."

Nói xong, môi hắn khẽ lượn lờ trên làn da của Giang Lạc, hô hấp của hắn làm không khí trở nên nóng bỏng, chậm rãi rê xuống cổ của Giang Lạc: "Tôi có nghe được một vài thứ từ chỗ các trưởng lão, chúng ta cùng nhau thử một lần được không?"

Giang Lạc cứng người, dù là Trì Vưu bây giờ hay là Trì Vưu trong tương lai thì đều giống nhau cả. Cậu chỉ muốn chơi đùa cùng hắn mà thôi, mới trêu đùa ác quỷ không được bao lâu, sao cậu có thể thực sự thử cùng hắn được chứ?

Cậu đang muốn dùng kỹ năng của mình để tránh thoát hai tay của Trì Vưu thì bỗng cổ tay của cậu có thêm một đôi tay lạnh lẽo túm lấy.

Giống như có một đôi tay vô hình của quỷ, ở trên tay của Trì Vưu, hắn cũng nắm lấy tay Giang Lạc như vậy.

Khoảnh khắc tiếp theo, sau gáy có xúc cảm lạnh như băng truyền tới, giống như có người đang hôn cổ Giang Lạc, nhưng sau lưng cậu là một bức tường!

Sắc mặt của Giang Lạc hơi thay đổi, thứ đằng sau đã hướng xuống phía sau, chạm vào lưng của cậu.

Chắc chắn là Trì Vưu, nhất định là tên ác quỷ ác liệt đó!

Ngay lúc này, Giang Lạc không do dự nữa, cậu dùng sức muốn thoáy khỏi tay hắn.

Nhưng hai tay của cậu đã bị một đôi tay của con người và một đôi tay của ác quỷ đồng thời khống chế, từ lâu cậu đã không còn chỗ để trốn thoát.

Trước người là Trì Vưu, phía sau là ác quỷ, cậu không có một lối thoát nào cả.

Trì Vưu ngẩng đầu, trong đêm tối ánh mắt hắn u ám nhìn Giang Lạc, ý tứ mập mờ: "Cậu muốn từ chối tôi sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.