Chương trước
Chương sau
Bảo sao mí mắt phải của Giang Lạc giật liên tục, thì ra tình huống không tốt là đây!

Ác quỷ biến hóa tài tình, cậu không ngờ được hắn ta lại núp sau bức tường.

Thậm chí hợp tác với Trì Vưu chặn đường cậu cả trước lẫn sau chứ?

Thấy cậu không nói cậu nào, giọng điệu Trì Vưu càng lạnh lùng: "Không thể trả lời tôi sao?"

Hôm nay cảm giác Trì Vưu rất lạ lẫm, như thể có thứ gì kích thích hắn. Giang Lạc vừa mở miệng thì bất ngờ giật thót lên, cơ thể căng cứng ngả ra đằng trước: "Đụ..."

Răng môi của con quỷ vô hình đăng sau như xuyên thấu qua quần áo của Giang Lạc. Lúc này hắn đang cắn rồi liếm khắp bả vai cậu. Cảm giác bị thứ bẩn thỉu vô hình xâm phạm khiến Giang Lạp nổi da gà, cảm giác mát lạnh khó chịu lập tức khiến khóe mắt đỏ bừng.

Nhưng Trì Vưu lại cho rằng cậu đang từ chối,

Ánh sáng trong đôi mắt thiếu niên lập tức biến mất, sau một lúc lâu, hắn chậm rãi nở nụ cười. Sương đen tràn ra khỏi người hắn, biến thành đôi tay của hắn trói chặt cánh tay của Giang Lạc. Còn đôi tay thực thụ của Trì Vưu tiếp tục sờ xuống dưới.

Hắn im lặng, đôi tay nhanh chóng mà ổn định cởi sạch quần áo trên người Giang Lạc.

Trước có hổ, sau có sói.

Mà có vẻ hổ và sói chưa để ý đến đối phương. Cảnh tượng hoang đường đến mức Giang Lạc những tưởng mình đang nằm mơ.

"Anh..." Giang Lạc giật mí mắt, đột nhiên cười cười với Trì Vưu. Gương mặt diễm lệ, ý cười tản mạn: "Cậu chủ Trì, có chuyện thì cứ nói ra đi. Nếu anh khiến tôi sung sướng, nói không chừng tôi sẽ đồng ý đấy?"

Cậu dự định nới lỏng cảnh giác của Trì Vưu trước, sau đó mới tìm kiếm cơ hội chạy thoát. So với con ác quỷ sau lưng mình, hiển nhiên Trì Vưu phía trước dễ đối phó hơn.

Mặc dù không biết hnay Trì Vưu xảy ra chuyện gì nhưng chỉ cần câu kéo thêm năm tiếng nữa thôi, sau năm tiếng Giang Lạc sẽ rời đi tức khắc.

Nghe nói như thế, Trì Vưu dừng tay lại.

Nhưng hai chiếc cúc trên cổ đã được cởi ra, dưới lớp áo là chiếc cổ thon dài như thiên nga và xương quai xanh tinh xảo. Giang Lạc cúi đầu liếc mắt nhìn, không quan tâm đến làn da trần trụi như thế lắm, ngược lại có tận dụng nó. Trong phạm vi có thể cử động, Giang Lạc đổi một tư thế thoải mái hơn. Mái tóc đen dài buông xõa xuống xương quai xanh, gương mắt thấp thoáng ý cười.

"Thì anh cũng bảo chúng ta là vợ chồng mà." Giang Lạc nói: "Nhưng trước đó chúng ta vẫn luôn sinh hoạt như anh em, từ anh em chuyển thành vợ chồng có phải hơi nhanh quá không?"

Hai chân cậu banh ra, vị trí nhảy cảm bại lộ dưới mắt Trì Vưu. Mà trong mắt đàn ông, đây chính là dáng vẻ vô cùng quyến rũ.

Giang Lạc hạ giọng, nỉ non khuyên nhủ. Lúc nói chuyện, môi lưỡi đóng đóng mở mở, càng lúc càng ửng đỏ.

Trì Vưu nhìn cậu, không khỏi thất thần.

Hắn biết Giang Lạc đang bày trò gì.

Ngoài mặt dịu dàng cười nhưng thực chất là sát thủ xinh đẹp cầm dao tẩm độc. Ừ thì Giang Lạc nguy hiểm thật nhưng nghĩ tới biểu cảm ngạc nhiên của cậu khi phát hiện mình không thể rời khỏi thế giới này trong năm tiếng tới, hắn lập tức cảm thấy sung sướng và thỏa mãn.

Vì viễn cảnh ấy, hắn không ngại trò chuyện nhiều thêm với Giang Lạc đôi ba câu, vẻ mặt dịu lại không ít: "Vậy cậu Giang muốn chuyển sang trạng thái như nào nhỉ?"

Trong khi tính toán làm sao kéo dài thời gian, cậu tặng cho thiếu niên Trì Vưu một nụ cười vô cùng chân thành: "Thì tâm sự, uống chút rượu rồi tìm hiểu lẫn nhau?"

"Còn có..."

Giang Lạc bỗng la lên đầy đau đớn, khó chịu khom người xuống.

Vẻ ung dung nhàn nhã trên mặt cậu rút đi như thủy triều, sau đó thay thế bằng màu sắc đỏ tươi. Hai bên tóc mai của Giang Lạc đổ mồ hôi, mai tóc bết bát chật vật đến cực điểm.

Hoang mang lo sợ và xấu hổ dâng trào trong mắt, ngay sau ánh mắt lóe lên như một lưỡi kiếm băng lãnh.

Hai chữ bật ra giữa kẽ răng: "Trì, Vưu!"

Nghiến răng nghiến lợi.

Thậm chí ẩn chứa cảnh cáo và chút ngại ngùng.

Hai chữ vừa thốt ra khỏi miệng còn khiến người khác tai đỏ tim đập hơn dáng vẻ ung dung tự tại kia của Giang Lạc. Khối thịt trong ngực Trì Vưu vốn đang từ từ tăng tốc từ lúc bắt đầu hiện có xu thế đập nhanh hơn. Hắn nhịn không được tới gần, cúi đầu thỏ thẻ bên tai Giang Lạc: "Tôi nghe."

Giang Lạc nhắm mất lại, khóe mặt nóng bỏng, môi cũng đỏ bừng. Cậu cắn chặt môi, biểu cảm... vừa đau đớn vừa khó tả.

Người cậu nhắc đến vốn dĩ không phải thiếu niên Trì Vưu.

Mà là ác quỷ gan to bằng vung, không sợ người khác nhìn thấy đang núp sau lưng cậu!

Ác quỷ đặt môi hôn lên tấm lưng trần của cậu, hôn mãi đến tận kẽ mông tròn

Chết tiệt...

Ngay cả Giang Lạc cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi trên khuôn mặt, cậu không muốn tưởng tượng ác quỷ định làm gì kế tiếp. Cậu nghiêng người về phía trước rồi vùng vẫy dữ dội, lưng eo siết chặt.

Bây giờ Giang Lạc hận không thể giết ác quỷ. cậu không chỉ căm hận ác quỷ sau lưng mình mà còn động sát tâm với cả Trì Vưu trước mặt.

Dù không giết được thiếu niên Trì Vưu thì cậu cũng phải móc mắt hắn ra!

Tuy rằng cậu biết thiếu niên Trì Vưu không nhìn thấy được ác quỷ, không biết ác quỷ làm gì sau lưng cậu. Nhưng kể cả khi thiếu niên Trì Vưu chỉ là nhân vật giả tưởng trong thế giới gương, Giang Lạc vẫn không chịu nổi cảnh mình bị đùa bỡn đến chật vật bị ng khác trông thấy.

Giang Lạc gục mặt im lặng thở dốc, mồ hôi trên trán nhỏ xuống tấm chăn màu đỏ, sau đó bị ga giường thấm hút.

Trong mắt cậu hiện lên nét ngoan độc.

Bỗng bên tai Giang Lạc vang lên tiếng cười khe khẽ.

"Á à?" Khoa trương kinh ngạc: "Em đây muốn giết một "tôi" khác sao, em ác thật đấy. Cái miệng này, một giây trước còn bảo muốn làm bạn làm vợ người ta cơ mà."

Là ác quỷ cố ý trêu đùa cậu.

Ánh mắt Giang Lạc càng lúc càng u ám, lo sợ tiếng trò chuyện bị thiếu niên Trì Vưu nghe thấy nên cậu chịu đựng cơn ngứa ngáy sau lưng, chỉ cười lạnh lùng như một câu trả lời không hề có ý tốt.

Tàn nhẫn và lạnh lẽo hiện rõ trên mặt nhưng cậu lại không nhìn thấy hình bóng chợt loé trong cặp mắt si mê của ác quỷ vô hình kia.

Phía trước, Trì Vưu nâng cằm Giang Lạc lên.

Ngắm nhìn khuôn mặt bỗng dưng gợi tình, dần dần mất kiểm soát của thanh niên tóc đen.

Hắn giữ chặt Giang Lạc, giọng điệu đanh thép: "Mới nói một câu rồi im lặng bất thình lình, đây là chuyển trạng thái mà em nói đấy hả?"

Hắn siết chặt tay. Đôi môi chưa uống ngụm nước nào hôm này bị hắn bóp tạo thành vết thương nhỏ. Máu chưa kịp rơi nhanh chóng khô lại trên cánh môi cậu.

Sự chú ý của Trì Vưu thoáng chuyển dời, không biết hắn đang nghĩ gì khi đang ngắm môi Giang Lạc, chỉ thấy hắn bỗng giơ tay lên, ngón tay xẹt qua môi câu mạnh bạo.

Đôi môi đáng thương vừa ngưng chảy máu lập tức trở nặng, vỡ thành mấy mảng máu nhỏ. Hắn dùng ngón tay cái xoa vết máu đó, không những nhuốm đỏ môi dưới mà còn trây ra mặt, sau đó vẽ mội mặt cười quái dị trên mặt cậu.

Giang Lạc mím môi thật chặt, lần nữa suy tư hôm nay Trì Vưu hành động không bình thường .

Vừa nghĩ xong, một làn gió lạnh thổi qua tai: "Bởi vì nó biết em muốn rời đi."

Cái gì?

Giang Lạc khẽ giật mình.

Ác quỷ từ tốn, thì thầm như bóng ma: "Không chỉ vậy, nó tìm cách giữ em ở lại tgioi này. Nó biến thế giới này thành thành phố quỷ, dùng cách thức quỷ dị giết sạch ng ở đây, biến bọn họ thành cống phẩm, tất cả chỉ vì muốn níu em lại."

"Không tới một giờ nữa, hắn sẽ thành công giết tất cả mọi người, cậu vĩnh viễn sẽ bị mắc kẹt trong thế giới gương này, không thể thoát ra."

Gương mặt thanh niên tóc đen ngây ra một lúc, sau đó nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Ác quỷ từ tốn nói: "Hắn đã viết cấm chế trên tường của căn phòng này. Người ở bên trong không ra được và cũng không thể nghe được âm thanh bên ngoài. Tương tự, người và quỷ bên ngoài cũng sẽ không vào được... Kể cả tôi, cũng đã mất rất nhiều công sức mới vào được trong phòng này với bộ dạng như thế này."

Lúc đầu Giang Lạc còn nghi ngờ lời nói của ác quỷ, nhưng sau khi nghe được lời nói của ắn, cậu tập trung lắng nghe âm thanh ngoài cửa phòng.

Ngoài cửa vô cùng yên tĩnh.

Không có tiếng người, cũng không có tiếng ếch nhái tiếng ve kêu, ngay cả tiếng gió thổi cũng không có luôn.

Quá yên tĩnh, ngược lại, nó cho thấy rằng có điều gì đó không ổn.

Sắc mặt Giang Lạc ngưng trọng, cậu hiểu, có lẽ lời của ác quỷ là sự thật.

Cậu thu hồi sự chú ý của mình, bình tĩnh nhìn Trì Vưu, không những không giận mà còn cười: "Cậu chủ Trì, chúng ta có thể đi dạo ngắm trăng, bồi dưỡng tình cảm trước có phải hay hơn không?"

Trì Vưu nói: "Cũng hợp lý." Hắn bình tĩnh bổ sung: "Nhưng đêm nay không được."

"Tại sao không được?" Giang Lạc hỏi.

Được rồi, lúc trước cậu còn hơi đau lòng vì hắn, cảm thấy gia đình của hai người bọn họ đúng là kẻ tám lạng người nửa cân. Kết quả ác quỷ chính là ác quỷ, không lúc nào không khiến Giang Lạc phải lau mắt mà nhìn.

Nhưng Trì Vưu làm cái gì cũng đều tốt hết cả, dù hắn giết tất cả mọi người trong thế giới kính, hoặc là quỷ thì Giang Lạc cũng không thèm để ý. Điều duy nhất hắn không nên làm là cưỡng chế Giang Lạc ở lại nơi này.

Ngay cả che giấu mà Trì Vưu cũng chẳng muốn, hắn mỉm cười nói: "Qua đêm nay, chúng ta còn rất nhiều thời gian để làm những chuyện như thế."

Giang Lạc bắt đầu lo lắng.

Trì Vưu nói thẳng ra như vậy, nếu hắn không có tự tin một trăm phần trăm đối với bản thân mình thì đương nhiên hắn sẽ không thể nói chắc chắn như vậy.

Hướng phát triển của chuyện này không tốt cho lắm.

Ngay tại lúc này, tiếng của ác quỷ lại vang lên bên tai của Giang Lạc: "Làm sao bây giờ? Số người sống trong thành không đến mấy trăm người, hắn sắp thành công rồi."

Hắn giả vờ lo lắng, nhưng giọng điệu lại không giấu được mà nâng cao lên. Lưng của cậu được quần áo che khuất rải rác dấu hôn của ác quỷ, cậu bị lạnh đến mức xương cụt cũng run lên. Cậu ngẩng đầu, hơi lạnh trên cổ như lưỡi rắn liếm qua.

"Tôi biết anh có biện pháp." Môi của Giang Lạc mấp máy gần như không thể nhìn thấy, giọng nói của cậu nhỏ như tiếng muỗi: "Không thể tin được, hắn và tôi thân mật mà anh không giết hắn."

Ác quỷ cười nói: "Đúng là tôi muốn giết hắn thật. Nhưng tôi luôn luôn là một người thiện lương, ngay cả khi hắn là tôi ở trong gương thì vẫn là một tôi khác, sao tôi có thể giết hắn được?"

"Hơn nữa, giữ lại hắn thì mới có thể khiến cậu đến cầu xin tôi chứ."

Trọng điểm là câu cuối chứ gì.

Lúc này cậu hoàn toàn không muốn so đo với ác quỷ, không khách sáo nói: "Đưa tôi ra ngoài."

Ác quỷ cố ý ra vẻ khổ sở nói: "Trong căn phòng này có cấm chế, khó ra lắm đó..."

Giang Lạc hít sâu nói: "Điều kiện tùy anh."

Thiếu niên Trì Vưu cảnh giác hỏi: "Cậu đang nói chuyện với ai?"

Khóe mắt Giang Lạc liếc hắn một cái, không biết cậu nghe thấy cái gì mà cúi đầu sang một bên xấu hổ hé môi.

Hình như cậu đang bị thứ gì đó hôn, hoặc đang bị trêu đùa bởi ngón tay của người nào đó. Trong miệng bị nhét đồ vật, Giang Lạc đau đớn kêu lên, nước bọt trong suốt từ khóe miệng tràn ra.

Sắc mặt của Trì Vưu trở nên tăm tối, hắn nhận ra trong phòng này còn có người thứ ba.

Mà người này, đang đùa bỡn Giang Lạc ngay dưới mí mắt của hắn.

Ác quỷ rời khỏi bờ môi của Giang Lạc, hắn xoay mặt Giang Lạc lại nhìn thẳng vào Trì Vưu, ác ý phun trào: "Ngoan, nói với hắn một câu từ biệt khiến tôi vui vẻ đi."

Khóe miệng Giang Lạc nhếch lên nụ cười lạnh lùng, cậu mở to mắt nhìn Trì Vưu, nói: "Trước khi đi, để tôi móc mắt của hắn."

Bỗng nhiên con ngươi của Trì Vưu co rút lại.

Ác quỷ cười ha ha, ngay sau đó hắn bế Giang Lạc bay lên không trung. Khi sắp đụng phải trần nhà thì Giang Lạc đã đưa tay ra đỡ theo bản năng, sau một tiếng động lớn, bỗng có gió lạnh thổi vù vù bên tai của cậu.

Mùi khét và mùi máu tanh nồng hòa lẫn vào trong không khí, và còn có cả tiếng la khóc bị gió thổi tới.

Giang Lạc mở mắt ra, cậu được ác quỷ ôm trên cao, bọn họ giẫm chân trên bầu trời, cúi đầu nhìn xuống bốc chín thành đang dần trở thành phế tích trong ngọn lửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.