Trên đường trở về, Giang Lạc vẫn chưa thể tin nổi chuyện này đã kết thúc, 
Đầu voi đuôi chuột, đầu nặng chân nhẹ. Kết cục quá mức đơn giản chính là lý do khiến Giang Lạc cảm giác mình đang nằm mơ. 
Nhưng hai huynh đệ Liên Khương hoàn toàn không cảm thấy thế. Họ vui mừng đến mức ôm đầu khóc rống. 
Ba người quay về Trì gia, vội vàng đi tìm Liên Tuyết và Lý Tiểu. 
Chưa tới nơi thì đã thấy hai người Liên Tuyết chạy tới. Sau khi thấy ba người Giang Lạc, mắt họ sáng rực: "Sư huynh!" 
Giang Lạc lên tiếng: "Đến hòn giả sơn rồi tính." 
Tiếp đó mọi người trốn vào trong hang động của hòn giả sơn. Khi Liên Tuyết biết tin giết chết ác quỷ là có thể rời khỏi đây từ chỗ Giang Lạc, cô không kìm được niềm hạnh phúc: "Vậy nghĩa là năm tiếng nữa chúng ta có thể rời đi rồi đúng không?" 
Giang Lạc gật đầu: "Đúng." 
Mọi người đều vô cùng hạnh phúc, trên mặt là biểu cảm thoải mái từ lâu. Nhưng Liên Tuyết chỉ cười một lát, sau đó hơi do dự mà nhìn Giang Lạc: "Sư huynh, anh không vui hả?" 
"Có thể rời khỏi thế giới gương tất nhiên là anh vui mà." Giang Lạc cười nhạt, nói: "Nhưng anh cảm thấy có gì đó kỳ lạ lắm." 
Liên Tuyết: "Lạ ở chỗ nào ạ?" 
Giang Lạc nhìn vào ống tay áo choàng đen: "Quá đơn giản rồi." 
"Thế nhưng có thể rời khỏi đây là tốt lắm rồi." Liên Tuyết thấp giọng ho khan, sau khi niềm vui vơi bớt, sắc mặt của cô không khỏi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-chi-sinh-ton-chet-tiet-nay/3536629/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.