Nghe xong, Văn Nhân Liên nghiêm mặt lại, nghiêm túc hỏi: "Ý của ông là gì?"
Nhưng chủ tiệm mai táng không muốn nói nhiều, ông ném chiếc khuyên tai tua rua vào tay bọn họ, rồi quay người rời đi.
Bỗng nhiên Diệp Tầm hỏi: "Nhất định phải là ba ngày hay sao ạ?"
"Cái này thì," Chủ tiệm mai táng quay đầu nhìn Diệp Tầm và Khuông Chính rồi nói: "Hai người là luyện khí sư, hẳn sẽ hiểu pháp khí có hiệu quả về mặt thời gian, đợi đến khi linh khí tan hết thì chúng sẽ trở nên vô dụng."
"Ba ngày," Chủ tiệm mai táng dần dần đi xa, "Ba ngày sau, hiệu quả của khuyên tai tua rua sẽ yếu dần, nếu qua ba ngày..."
Sau đó bóng lưng ông ta dần khuất.
Cho đến khi đã đi đủ xa, chủ tiệm mai táng mới thầm nhủ: "Vốn nghĩ rằng Giang Lạc đến Liên gia thì mới được an toàn, bây giờ có lẽ chính ta đẫ đẩy cậu ta vào nguy hiểm. Đúng thật là, sao mà ta quên được? Mặc dù những người Liên gia đó đã lâu không xuất hiện nhưng bọn họ sùng tín và trung thành với người đó hơn bất cứ ai khác. Người đó chỉ cần nói một câu, Liên gia thậm chí còn không cho con em của mình học tập thuật pháp. Tự mình tạo nghiệt, thì phải tự nghĩ biện pháp giải quyết... Ta không thể trực tiếp đưa "khuyên tai Nhiếp Hồn" cho cậu ta, chỉ đành nhờ nhóm người này. Thực ra công dụng của "khuyên tai Nhiếp Hồn" có thể duy trì trong vòng năm ngày, nhưng cũng nên tạo cho bọn họ ít áp lực, dù sao càng sớm càng tốt, thời gian không còn nhiều nữa..."
*
Trong gương.
Sau khi Giang Lạc phát hiện Trì Vưu đang nhìn lén mình thì cậu đã cởi áo ra.
Tấm lưng mượt mà hiện ra mờ ảo dưới ánh đèn vàng ấm, đường nét uyển chuyển vừa xinh đẹp vừa có lực.
Cậu che đi khóe môi đang cong lên của mình, hai tay đặt bên thắt lưng, nhưng rồi lại chần chừ không làm bước tiếp theo.
Chỉ cách một bức tường sát vách.
Đôi mắt của Trì Vưu bất giác dừng trên đôi tay của Giang Lạc
Một loại cảm xúc không tên đang chậm rãi lan tràn, người thiếu niên không thể cưỡng lại được vẻ đẹp bí ẩn này. Trong lúc hắn đang vô cùng chăm chú nhìn thì có một vài sợi ý thức ngoại lai đang yên lặng tiến vào trong cơ thể của hắn.
Những sợi ý thức ngoại lai này rất mạnh mẽ và độc đoán, nhưng dường như chúng trời sinh đã thuộc về Trì Vưu. Thậm chí khi làn khói đen hòa vào làm một với hắn thì chúng cũng không làm kinh động đến bản thân Trì Vưu.
Đây là cách ác quỷ xâm nhập vào cơ thể này.
Thật không ngờ lại thuận lợi đến vậy, nhưng khi ác quỷ muốn điều khiển cơ thể này thì hắn lại nhận ra có điều gì đó không đúng.
Hắn không thể khống chế được cơ thể này.
Chắc hẳn là do đã có chuyện gì đó ngoài dự liệu xảy ra với tên ác quỷ.
Kể cả khi anh ta chỉ có thể mang một tia ý thức vào trong thế giới gương vì không muốn thế giới này sụp đổ, điều đó cũng không có nghĩa là ngay cả một người mà anh ta cũng không thể thao túng được.
Hơn nữa, lúc này anh ta không điều khiển con rối mà là tự mình bám vào cơ thể của người ta.
Sao có thể xảy ra chuyện này?
Ác quỷ chỉ huy ý thức cướp đoạt cơ thể này một lần nữa, nhưng rồi lại thất bại.
Không những thế, một chút ý thức này của anh ta giống như đang bị áp chế. Hắn đưa ý thức của mình vào cơ thể của người này, những gì người này nhìn và nghe được thì hắn cũng có thể. Giống như người bị tâm thần phân liệt, anh ta có tất cả những cảm xúc của cơ thể này nhưng lại không có cách nào khống chế được người này.
Lần thứ nhất ám người của ác quỷ đã thất bại như vậy.
Trong lòng ác quỷ không ngờ tới chuyện này, nhưng ngay sau đó, suy nghĩ muốn gặp người nào đó bỗng trỗi dậy nhanh chóng, anh ta bắt đầu phân biệt hoàn cảnh xung quanh.
Tiếng nước, sương mù, ẩm ướt.
Bên trong phòng tắm.
Ác quỷ kết nối với đôi mắt của cơ thể này.
Sương mù bao phủ, mặt tường cũ kỹ cùng với ánh đèn mờ nhạt chập chờn.
Tên này đang nhìn lén từ một cái lỗ trên tường, ác quỷ hờ hững nhìn theo, bỗng anh ta thấy Giang Lạc đang bán khỏa thân sau cái lỗ.
Dường như Giang Lạc không hề phát hiện ra có người đang nhìn trộm mình, cậu lười biếng cởi đai lưng ra, tấm lưng căng đầy trắng nõn như có như không ẩn hiện trong tầm mắt. Đai lưng rơi xuống, mái tóc đen mềm mại của cậu xõa tung trên đầu vai, dưới ánh đèn vàng ấm mờ ảo hiện ra sự quyến rũ và trêu chọc lòng người. Giang Lạc đang chuẩn bị cởi nốt quần áo, điệu bộ thoải mái nhưng cũng không thể giấu được vẻ mê người.
Ác quỷ nhìn cảnh tượng này, dục vọng tăm tối vốn đang bị che giấu bỗng chốc bị sát ý che phủ.
Ngay lúc này, người bị hắn ám vào đang nhìn lén Giang Lạc.
Thậm chí bây giờ vẫn đang nhìn.
Cơn giận dữ bùng phát như muốn trào ra khỏi cơ thể, và suy nghĩ muốn phá hủy cơ thể này của ác quỷ lấn át đi tất cả những suy nghĩ khác. Sao tên này dám
Sự hung bạo chưa bao giờ có quét qua lục phủ ngũ tạng của ác quỷ.
Ý thức của ác quỷ giãy dụa kịch liệt. Nhưng hắn chỉ mang một chút ý thức của mình lẻn vào thế giới này, trong chốc lát ngay cả muốn giết người thì anh ta cũng không thể nào làm được.
Nhưng cơn tức giận đang bạo phát khiến ác quỷ không thể chấp nhận được tình huống như vậy
Với tất cả sức lực và ý thức của mình, ác quỷ bắt đầu dốc hết sức xâm nhập cơ thể này, và chuẩn bị khống chế một cánh tay của người này.
Vốn đang nhìn Giang Lạc, không hiểu sao Trì Vưu bỗng cảm thấy bồn chồn, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra có gì đó không đúng.
Hắn thu mắt lại, cúi đầu nhìn tay phải của mình.
Tay phải của hắn hơi nâng lên mặc dù hắn không hề điều khiển nó. Là truyền nhân của thuật luyện hồn rối, Trì Vưu có thể cảm nhận được một cách rõ ràng rằng hắn đang mất khống chế tay phải của mình.
Trì Vưu nhìn tay phải với ánh mắt tối tăm.
Nếu không phải chuyện này đang xảy ra ngay dưới mắt của hắn thì hắn cũng sẽ không thể tin được rằng trên đời vẫn tồn tại thứ khiến hắn mất đi khống chế đối với chính cơ thể của mình.
Sao có thể xảy ra chuyện này?
Thế mà lại có người khống chế được hắn.
___
Giống như nhận thấy ánh nhìn của hắn, thứ đang cố gắng chiếm quyền kiểm soát tay phải của hắn càng tăng thêm sức lực. Cái tay này đang dần nâng lên tới gần gương mặt của Trì Vưu.
Đây là định làm gì vậy?
Trì Vưu nâng tay trái lên đè tay phải lại, áp suất lạnh lẽo trong giọng nói của hắn gần như có thể đóng thành băng: "Ta không thể khống chế được chính mình?"
Khi khói đen quấn chặt lấy tay phải thì Trì Vưu buông tay trái ra. Nhưng ngay sau đó, khói đen không ngăn cản tay phải như trong dự liệu của hắn mà lại mặc cho tay phải nâng lên từ từ, thoáng một cái đã giơ lên trước mặt Trì Vưu.
Trì Vưu nhăn mày, cảm thấy hơi bất ngờ.
Nhưng hắn lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt lạnh lùng muốn nhìn xem cái tay phải này muốn làm cái gì.
Ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay phải trắng nhợt đang nhắm ngay đến đôi mắt của Trì Vưu. Trong nháy mắt Trì Vưu đã hiểu được mục đích của chúng là muốn đâm mù đôi mắt của hắn.
Mà chắc chắc cái tay phải này sẽ dùng lực rất mạnh.
Hai ngón tay thon dài thành công chạm đến mí mắt Trì Vưu, đang lúc nó không chút do dự muốn đâm mù đôi mắt này rồi moi trái tim của cơ thể này ra, thì ngay sau đó, tay phải bỗng nhiên mềm nhũn rơi xuống bên cạnh hắn.
Thứ đang khống chế tay phải của hắn đã rời đi.
Sự âm u lạnh lẽo trong mắt hắn dần trở nên sâu hơn, hắn nhìn rất lâu rồi mới thu lại ánh nhìn khỏi cánh tay phải của mình, rồi lại nhìn qua cái lỗ một lần nữa.
Tiếc là trên ghế dài chỉ còn lại quần áo đã được Giang Lạc gấp gọn, còn cậu thì đã kéo tấm màn trắng lên rồi bước vào bồn tắm.
Trì Vưu không nói gì nhưng tay trái của hắn bỗng dùng sức bóp nát tay vịn của chiếc ghế dài.
*
Lộp bộp.
Ngoại trừ giường chiếu xung quanh, tất cả đồ đạc trong phòng đều bị nghiền nát thành bột phấn.
Thấy chủ nhân trở về, Cát Vô Trần và Hoa Ly chỉ mớ đứng ngoài cửa chưa kịp vào phòng đã cảm nhận được một áp lực vô hình. Hai người cố nén sợ hãi, nuốt ngụm máu tanh xuống cổ họng rồi quyết định cúi đầu thật nhanh.
Không biết qua bao lâu, âm thanh khiến người sợ hãi cuối cùng cũng kết thúc.
Cát Vô Trần và Hoa Ly ngẩng đầu nhìn lên.
Ác quỷ bốc cháy đứng giữa căn phòng, im lặng một khoảng thời gian thật dài.
Sương đen sau lưng hắn gần như bao trùm toàn bộ không gian trong phòng. Hoa văn quỷ trước giờ chưa sinh trưởng nay leo lên tận khoé mắt Trì Vưu, khiến dung nhan tuấn mỹ của ác quỷ trở nên dữ tợn và khủng bố.
Trì Vưu hiếm khi nào bộc lộ cảm xúc thật của mình, huống chi là dáng vẻ tức giận đến điên cuồng như vậy. Chính điều này làm Cát Vô Trần run rẩy, y lớn mật ngẩng đầu lên nói: "Chủ nhân..."
Ác quỷ nghe thấy tiếng bèn nhìn y, lúc chạm vào đôi mắt đỏ ngầu của ác quỷ, Cát Vô Trần lập tức im lặng.
Trong sự ngỡ ngàng của họ, ác quỷ đột nhiên thấp giọng nở nụ cười. Tiếng cười ngày càng ngày càng kịch liệt, cuối cùng biến thành cười to.
Nhưng vài giây sau, hắn tức khắc thu lại nụ cười ấy.
"Hay lắm..." Hắn lặp lại: "Rất hay."
Sâu trong ánh mắt đen nhánh như loé lên tia sáng đỏ rực. Lửa giận đè nén hoà với lệ khí hỗn tập triệt để đánh nát ý thức của ác quỷ.
Bởi vì khí thế khủng bố của hắn mà ngay cả bão tuyết cũng tạm dừng trong một thoáng.
"Chuẩn bị tiến vào tgioi gương lần hai."
Hắn đút hai tay vào túi quần u, xương khớp giữa từng ngón tay vang lên âm thanh răng rắc: "Ta phải nhanh lên thôi."
*
Tắm rửa sạch sẽ thoải mái xong, sau khi rời khỏi đây, Giang Lạc phát hiện Trì Vưu đã tắm rửa từ khi nào và đang đứng dưới bóng cây chờ cậu.
Bây giờ trong thế giới gương, vạn vật trở lại trạng thái khi mùa xuân sang. Giữa tiếng ếch ộp ngắt quãng, Giang Lạc mang một thân ấm áp đi qua: "Sao anh nhanh thế?"
Trì Vưu quay đầu nhìn cậu: "Anh chỉ ra sớm hơn em vài phút thôi."
Giang Lạc nhìn hắn đầy ẩn ý, giọng nói thấp thoáng ý cười: "Ồ, sao sắc mặt anh tệ vậy, có chuyện gì xảy ra sao?"
Lúc cậu cười như vậy, trong đầu Trì Vưu bỗng hiện lên hình ảnh cởi áo của Giang Lạc. Dục vọng vừa ngủ say lại tỉnh giấc, thậm chí hắn muốn trói người này lại, thuận theo tâm tư ngắm nhìn đồ vật thuộc về mình."
Trì Vưu ko thích kìm nén bản tính của mình.
Nhưng bây giờ ko phải là thời điểm thích hợp để tuỳ hứng.
Trì Vưu cười nói: "Chắc do cơ thể anh hơi khó chịu."
Khi cả hai cùng nhau sóng vai trở về, Giang Lạc trò chuyện vs hắn vài câu: "Tối hôm qua em thấy anh ra ngoài, có phải người lớn trong nhà cho gọi ko?"
Trì Vưu gật đầu: "Anh thường xuyên phải đến nghe trưởng bối dạy dỗ."
Giang Lạc có thể khẳng định cậu ko nghe lầm, cậu chắc chắn mình nghe ra đc trào phúng nồng đậm trong hai từ "dạy dỗ".
Giang Lạc giả vờ tò mò hỏi: "Là dạy gì vậy?"
"Là cái này..." Trì Vưu híp mắt lại: "Nếu em hứng thú anh có thể dẫn em đi."
Mặc dùng Giang Lạc cực kỳ tò mò đó là gì nhưng cậu ko cần người Trì gia đặc biệt quan tâm yêu thích: "Cái này thì thôi."
Về tới phòng, Giang Lạc lau khô mái tóc trước tiên. Sau đó cậu xoay người chỉnh lại giường chiếu, lúc khom lưng xuống, cậu cảm giác tầm mắt của trc đang âm thầm dính chặt lên người cậu.
Nó liên tục đảo quanh đuôi xương cụt và đùi của cậu, ánh mắt như hoá thành thực thể, giống sói và hổ.
Nhưng Trì Vưu lại ko giật mình như trong tưởng tượng, hắn vẫn bình chân như vại, ánh mắt càng nóng rực và thẳng thắn hơn, cầm chén trà rồi cười nói: "Tôi đang ngắm cậu Giang đây."
Giang Lạc ko thích biểu hiện trấn định lần này của Trì Vưu trẻ tuổi. Cậu thích thú tiến lên, đến trc mặt Trì Vưu rồi ngồi xuống, tay chống lên bàn rồi xoa cằm, đầu hơi nghiêng: "Anh đang ngắm gì của em đấy?"
Dưới ánh nến bên bàn, cậu nhếch đôi môi đỏ quyến rũ mê hoặc lòng người.
Ánh mắt Trì Vưu lại chăm chú nhìn cánh môi ấy: "Cậu Giang ko giống với những gì tôi tưởng tượng."
Giang Lạc: "Hửm?"
Ánh nến bập bùng, bầu ko khí bỗng trở nên mập mờ rạo rực.
Giang Lạc lại nói: "Ngược lại anh khá giống với những gì em suy nghĩ."
Cậu giơ tay nhẹ nhàng cuốn một lọn tóc, sau đó thả xuống lập tức. Ánh mắt Trì Vưu bám theo từng chuyển động của ngón tay cậu, lúc này rốt cuộc nhịn ko đc xao động. Trong lòng Giang Lạc khẽ cười một tiếng, thầm nghĩ đúng là trai tơ, chắc là ko nhịn nổi chứ gì. Khi tay Trì Vưu sắp chạm vào má cậu, cậu bất ngờ đứng dậy và nói: "Em đi vào nvs chút, cậu chủ cứ ngủ trc nhé."
Nói xong, Giang Lạc đứng dậy rời đi ko một câu lưu luyến, nhóc xử nam cứ vậy bị cậu thẩy xuống đất ko lời báo trc.
Cánh cửa đóng sập lại, ánh đèn còn mờ mờ, nhưng kẻ làm nên bầu không khí quyến rũ đã không còn nữa.
Bàn tay Trì Vưu vẫn lơ lửng giữa ko trung.
Sau một lúc lâu, hắn tự nhủ: "Em cố ý à?"
"..."
"Đúng là có một số chuyện đừng nên tùy tiện khiêu khích thì tốt hơn."
Bên ngoài gió lạnh thổi qua, mặt trăng bị đám mây dày đặc che khuất.
Giang Lạc lấy cớ đi vệ sinh ko đơn giản chỉ đi vệ sinh ko. Cậu còn chuyện khác muốn làm hơn.
Chẳng hạn chờ tên ác quỷ giết ng trong đêm kia.
Cậu ko còn kiên nhẫn ngồi chờ trong thế giới gương nữa rồi.
Kể cả cậu có thể khi dể Trì Vưu thời niên thiếu nhưng điều đó ko có nghĩa Giang Lạc bằng lòng cho kẻ sau màn đào ra ký ức dĩ vãng. Những ký ức mà cậu muốn bỏ quên lại xuất hiện chỉ khiến cậu cực kỳ, cực kỳ khó chịu.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Vưu bé (bóp nát tay vịn): Tại mấy thứ khống chế tay ta nên ta mới ko xem thay đồ đc!
Trì Vưu lớn (nghiền nát phòng ở): Lại có người dám nhìn lén vợ anh!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]