Chương trước
Chương sau
Tối trước khi ngủ, Tần Vân và Liên Tuyết đến an ủi Lý Tiểu trước, đợi cô ngủ cả hai mới leo lên giường chợp mắt.

Liên Tuyết nói: "Tần Vân, tớ ngủ bên ngoài hay sao?"

Phía ngoài giường gần sát cửa, nếu có chuyện không may xảy ra thì người nằm ngoài là người dễ gặp nguy hiểm nhất.

Tần Vân lại nói: "Tớ ngủ bên ngoài cho."

Cô không cho Liên Tuyết nói thêm gì liền chủ động trèo ra phía ngoài nằm. Tần Vân chột dạ không dám nhìn Liên Tuyết, lúc ngủ không dám ngủ quá sâu, cả đêm nửa mê nửa tỉnh, trong tiềm thức còn nhớ rõ phải chờ khuya đến để đi tìm Đỗ Ca.

Buổi chiều Đỗ Ca hẹn cô đêm khuya gặp mặt, bảo là nhất định phải bàn bạc với cô vào đêm nay nhưng không biết chuyện đó là chuyện gì.

Tần Vân theo đuổi Đỗ Ca hai năm trời. Trc khi biết Đỗ Ca cô cũng quen rất nhiều bạn trai. Tuy nhiên tính tình của cô hơi cực đoan, càng không chiếm đc càng muốn đuổi theo đến cùng. Đỗ Ca càng làm lơ cô càng quyết tâm đạt bằng được. Thế nhưng cô lại là người dễ chân trong chân ngoài. Lúc trước nhìn thấy chủ nhan biệt thư, dù chỉ là khoảnh khắc xuất hiện ngắn ngủi nhưng cô lập tức bị thu hút. Vốn dĩ cô khá có cảm tình vs chủ nhà nhưng bây giờ nhớ lại lại thấy nghi ngờ chồng chất. Vì vậy cô lại đặt tình cảm lên người Đỗ Ca lần nữa.

Cô rất mong chờ lần gặp mặt đêm nay nhưng vẫn nơm nớp lo sợ. Cho dù Tần Vân nhớ rõ đêm nay phải đi tìm Đỗ Ca, không hiểu sao cô lại bất giác ngủ quên mất.

Lúc nửa đêm, Tần Vân đột nhiên nghe thấy âm thanh kẽo cà kẽo kẹt cổ quái dưới gầm giường.

Vốn dĩ cô định mặc kệ nhưng tiếng động cứ lớn dần. Tần Vân cau mày mở mắt ra, trong phòng tối đen đến mức giơ tay không thấy năm ngón.

m thanh dưới giường lại vang lên, như thể có thứ gì đó nắm ngay dưới cơ thể của Tần Vân. Tiếng kêu giống như tiếng vật sống đang bò trên ván giường, cơn buồn ngủ của Tần Vân lập tức biến mất. Cô vội vàng xoay người sang đánh thức Liên Tuyết và Lý Tiểu.

"Liên Tuyết, Lý Tiểu, hai cậu tỉnh dậy đi. Hình như trong phòng mình có ma..."

Tần Vân lay Liên Tuyết và Lý Tiểu nhiều lần nhưng hai người lại ngủ rất say, không hề có một chút phản ứng. Tần Vân đẩy mạnh hơn nữa, bàn tay cũng nhoi nhói nhưng đều thất bại. Rốt cuộc cô cảm thấy điều gì đó sai sai, Tần Vân cúi đầu xuống, mở thật to hai mắt dí sát lại cả hai. Chờ khuôn mặt hai người phóng to trc tầm mắt thì cô lập tức thấy rõ sắc mặt họ. Làn da Liên Tuyết và Lý Tiểu trắng toát xen lẫn chút màu xanh, nhìn giống như ng chết!

Hô hấp Tần Vân cứng lại, cô lùi về sau ngay tức khắc, tựa vào đầu giường run lẩy bẩy. m thanh dưới giường ngày càng vang dội, Tần Vân có thể cảm giác ván giường chống đỡ sắp nứt. Cô bịt tai lại, nhắm mắt rồi nắm chặt lá bùa trên tay: "Mình không thấy gì cả, không nhìn thấy gì cả..."

Bỗng nhiên có ai đó bên cạnh kéo tóc cô, kéo đến mức da đầu muốn bung ra. Sợ hãi xen lẫn đau đớn khiến Tần Vân gần như gục ngã. Cô gào thét: "Liên Tuyết, Lý Tiểu, hai cậu đừng giật tóc tớ nữa."

Nhưng sau đó Tần Vân lập tức vỡ mộng.

Liên Tuyết, Lý Tiểu còn đang ngủ mà. Vậy ai đang giật tóc cô?

Cô nuốt nc bọt, quay đầu lại thì thấy hai cánh tay đứt lìa máu tươi đầm đìa kê bên mình, bàn tay thì đặt trên tóc coi.

"A a a!"

Tần Vân vừa hét lên thì bị quẳng xuống giường, cơn đau nhức kéo đến. Rốt cuộc cô cũng thấy rõ dưới gầm giường là thứ gì.

Dưới gầm giường dơ hầy bừa bộn, một cái đầu lâu dính bùn đất và hai cái đùi bò dưới đó. Phát hiện hành động của Tần Vân, đầu lâu và hai cái đùi lao về phía cô. Cảm giác đầu lâu mang đến giống như sợ hãi và oán giận, đôi mắt trắng dã ghê rợn nhìn chằm chặp Tần Vân.

Đó là đầu của Đoạn Tử.

Tần Vân kinh hồn bạt vía, cô chống hai tay hai chân xuống đất rồi lấy đà đứng dậy, sau đó hoàng hốt bỏ chạy ra ngoài.

Cửa gỗ bị cô phá tan bành, Tần Vân dùng tốc độ nnhanh nhất trong đời để chạy. Sau khi cảm thấy mình chạy đủ xa, cô vội vàng quay đầu nhìn lại thì thấy hai cái đùi đang bám sát mình không buông.

Tần Vân suýt nữa bật khóc nhưng không dám chạy chậm lại.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.

Cô chưa muốn chết.

Giang Lạc đâu? Cô có thể cầu cứu Giang Lạc không?

Tại sao Giang Lạc lại cho cô lá bùa không có tác dụng gì cả?

Ngay lúc này Tần Vân bỗng cảm thấy oán hận Giang Lạc. Nhưng cô vẫn thù Đoạn Tử nhất, tại sao hắn ta cứ đòi soi gương vào mười hai giờ đêm làm chi?

Nếu không phải do Đoạn Tử, họ sẽ không bị kéo vào thgioi gương... Lúc trước cô còn cảm thấy day dứt trc cái chết của Đoạn Tử, thậm chí vì hắn mà khóc, hiện tại chỉ còn lại sự hả hê.

Chết thì chết đi, tại sao còn tới hại tôi!

Người giết cậu cũng đâu phải tôi!

Tần Vân chạy một mạch tới bờ hồ, hơi thở gấp gáp. Lúc sức lực gần như cạn kiệt thì cô đột nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc, dù không thấy rõ mặt mui nhưng Tần Vân vẫn nhận ra ng đó là ai ngay tức khắc. Chính là Đỗ Ca, ng hẹn cô gặp nhau vào đêm nay!

Ánh mắt Tần Vân loé lên niềm vui sướng, cô hét lên: "Đỗ Ca, tớ ở đây, mau cứu tớ với!"

Đỗ Ca lập tức dừng lại, dáo dác nhìn chung quanh. Hình như hắn đang tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

Tần Vân la lớn hơn: "Tớ ở đây nè Đỗ Ca!"

Lần này Đỗ Ca cũng nghe thấy giọng của Tần Vân, hắn cất bước về phía cô nàng.

Niềm hân hoan vui sướng dâng trào khiến cô không để ý xung quanh xuất hiện sường mù khi nào.

Sương mù lan toả khắp bờ hồ, phủ lên mấy cây cổ thụ xiêu vào khiến chúng âm u đáng sợ vô cùng.

Tần Vân nhìn thoáng qua những bóng cây xù xì, bước chân không khỏi chậm lại. Nội tâm cô cảm thấy hơi hoảng, may sao đúng lúc đỗ ca băng qua làn sương đi tới trc mặt cô.

Đỗ Ca lo lắng nhìn cô: "Tần Vân, cậu sao thế?"

Trông thấy ng quen thuộc, nỗi sợ trong lòng lập tức vơi bớt đi bao nhiêu. Tần Vân chạy tới trc mặt đc, bối rối nói: "Đỗ Ca, Đoạn Tử đến tìm tớ."

"Đoạn Tử?" Nghi ngờ hiện rõ trên khuôn mặt hắn.

Thấy dáng vẻ không tin của đc, Tần Vân quay đầu chỉ về phía sau: "Cậu nhìn đi, chân của cậu ta vẫn luôn đuổi theo tớ..."

Cô im bặt, thì thào hỏi: "Đâu mất rồi?"

Đỗ Ca liếc mắt nhìn phía sau lưng cô, nhíu mày hỏi: "Tần Vân, có phải cậu đã nhìn nhầm rồi không?"

"Không thể nào!" Tần Vân kích động túm lấy tay của hắn, nói: "Chắc chắn tôi không nhìn nhầm! Đỗ Ca, cậu phải tin tôi. Thực sự Đoạn Tử đã trở về mà!"

Đỗ Ca nhanh chóng né khỏi tay cô, từ lâu Tần Vân đã quen bị Đỗ Ca né tránh nên cô cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, mà chỉ gần như cầu xin nói: "Đỗ Ca, cậu tin tôi đi. Chắc chắn tôi không nhìn nhầm đâu, những gì tôi đã thấy không phải là ảo giác mà... Đoạn Tử biến thành quỷ, nơi này đáng sợ quá."

Dứt lời, cô bật khóc.

Đỗ Ca thở dài: "Tôi có nói là không tin cậu đâu. Trước tiên chúng ta qua một bên nói chuyện nhé."

Tần Vân nghẹn ngào gật đầu, rồi đi cùng Đỗ Ca tới ven hồ. Sau đó cô mới dần bình tĩnh lại và kể mọi chuyện vừa mới xảy ra với Đỗ Ca nhưng lại không kể rõ chi tiết.

Đỗ Ca trầm tư nói: "Cậu có mang theo lá bùa trên người không?"

Lúc này Tần Vân đã không còn tin tưởng lá bùa này nữa, cô lôi lá bùa vàng từ trong cổ áo ra, nói: "Tôi có mang. Nhưng cái này chẳng có tác dụng gì cả, nếu không phải tôi tỉnh nhanh thì có lẽ đã mất mạng rồi."

Đỗ Ca nhìn chằm chằm lá bùa vàng trong tay cô mấy giây, rồi nói: "Cậu vẫn luôn mang theo nó bên mình à?"

"Cậu không mang theo à?" Tần Vân cảm thấy kỳ lạ, hỏi: "Không phải lúc Giang Lạc vẽ bùa đã dặn chúng ta phải luôn mang nó bên mình hay sao? Cậu ấy nói lá bùa này có thể trừ ma tránh quỷ nên đến giờ tôi vẫn đeo."

"Khi ra ngoài tôi quên cầm theo." Đỗ Ca giải thích, rồi lại ngập ngừng hỏi: "Tần Vân, cậu cảm thấy lá bùa này có thể trừ tà được sao?"

Tần Vân nắm chặt lá bùa, nói: "Nếu thật sự có thể trừ tà thì tại sao Đoạn Tử còn bò tới tìm tôi?"

"Lúc ra ngoài tôi không mang theo bùa, nhưng không thấy có gì xảy ra cả." Đỗ Ca nói: "Những người khác cũng không có chuyện gì, mà hết lần này đến khác đều là cậu gặp phải mấy chuyện như thế..."

Tần Vân cảm thấy hình như hắn có ít manh mối, trong lòng sợ hãi thúc giục: "Đỗ Ca, ý của cậu là gì?"

Đỗ Ca nhỏ giọng nói: "Cậu nghĩ thử xem, nhỡ đâu đây không phải là bùa trừ tà, mà là bùa dẫn quỷ thì sao?"

Tần Vân hoảng hốt: "Cậu nói gì cơ!"

"Tôi cũng không muốn nghi ngờ mấy người Giang Lạc Liên Tuyết đâu, nhưng tối hôm qua Đoạn Tử chết, mà đêm nay cậu cũng suýt nữa bị vậy. Hình như những người bị giết nằm trong số bốn người chúng ta." Đỗ Ca chất vấn: "Đây chỉ là sự trùng hợp thôi sao? Tôi không mang lá bùa theo người, kết quả là chẳng gặp phải cái gì cả. Nhưng cậu mang theo lá bùa thì lại gặp phải quỷ. Tôi nghi ngờ mấy lá bùa này không phải là bùa bảo vệ chúng ta, mà là bùa do Giang Lạc đặc biệt vẽ ra để thu hút ma quỷ!"

Tần Vân ớn lạnh cả sống lưng, cô không khỏi lại gần Đỗ Ca hơn, giọng điệu run rẩy hỏi: "Nhưng tại sao cậu ấy phải làm như thế?"

Mặt Đỗ Ca sầm lại, nói: "Có lẽ cậu ta coi chúng ta là mồi nhử, muốn thông qua chúng ta để dẫn dụ tên ác quỷ kia ra."

Suy đoán này rất hợp tình hợp lý, Tần Vân càng nghĩ càng cảm thấy đúng. Cô cúi đầu nhìn lá bùa trong tay mình giống như đang nhìn hồng thủy dã thú. Sắc mặt cô bỗng nhiên thay đổi, cô oán hận xé nát lá bùa rồi vứt vào trong hồ nước: "Tôi sẽ không để cậu ta thành công."

Đỗ Ca nhìn mảnh vụn lả tả trên mặt hồ, lộ ra nụ cười quỷ dị: "Vứt bỏ lá bùa này, cậu sẽ được an toàn."

Tần Vân không chú ý đến vẻ kỳ lạ của hắn, cắn răng nghiến lợi nói: "Đợi đến ngày mai, tôi sẽ hỏi cậu ta cho ra nhẽ. Sao cậu ta dám coi chúng ta là kẻ chết tay? Chuyện này chúng ta phải cá chết lưới rách với cậu ta đến cùng!"

Đỗ Ca đi đến bên cạnh rồi ôm bờ vai của cô, ấm áp nói: "Chuyện này để ngày mai tính sau, bây giờ chúng ta cần làm một chuyện quan trọng hơn."

Mặt Tần Vân đỏ bừng, hơi không tự nhiên, nói: "Đỗ Ca, trên người cậu lạnh quá."

"Vậy à?" Đỗ Ca nói: "Chắc tại trời đang trở lạnh đấy."

Có một tiếng động vang lên bên cạnh bọn họ.

"Tần Vân?"

Tần Vân quay đầu lại nhìn thì thấy Giang Lạc đang chậm rãi đi ra từ màn sương.

Nhìn thấy cậu, trên mặt Tần Vân lộ ra vẻ cảnh giác. Mặc dù vừa nãy nói ác như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy Giang Lạc, cô lại cảm thấy sợ hãi đối với người đàn ông mà cô không thể hiểu rõ này. Tần Vân lùi về sau một bước rồi chui hẳn vào trong ngực Đỗ Ca.

Đúng rồi, còn có Đỗ Ca ở đây mà. Tần Vân lấy hết can đảm trừng mắt nhìn Giang Lạc, nói một cách châm chọc: "Cậu thấy tôi không chết nên mới đến đây bổ thêm một nhát sao?"

"Cậu có ý gì?" Giang Lạc nhíu mày, ánh mắt từ trên mặt cô dời đến trên mặt Đỗ Ca.

Tần Vân cười lạnh lùng, nói: "Chúng tôi đã biết tất cả mọi chuyện rồi, cậu vẫn còn giả vờ hỏi thăm sao?"

Giang Lạc nói: "Cậu tới đây đi, Đỗ Ca phía sau cậu là quỷ cải trang thành người."

Tần Vân nhíu mày: "Sao có thể chứ!"

Cô quay đầu nhìn Đỗ Ca và thấy hắn cũng đang cảnh giác nhìn Giang Lạc giống mình. Hắn nói với cô: "Tần Vân, chắc chắn người này vẫn còn nghĩ đến chuyện giết cậu. Hắn chuyên môn đóng giả thành Giang Lạc để lừa gạt chúng ta, cậu không nên tin hắn."

"Tôi biết." Tần Vân nói: "Tôi sẽ không tin cậu ta."

Thanh niên tóc đen bị cô từ chối thì rất bình tĩnh, như thể lựa chọn của Tần Vân và cậu chẳng có liên quan gì đến nhau. Cậu nói bằng giọng điệu thản nhiên: "Cánh tay đang ôm vai của cậu có phải rất lạnh không? Da của hắn ta cứng như xác chết, đúng không?"

Mỗi một câu hỏi của cậu, Tần Vân càng thêm cứng đờ, bởi vì cô không muốn tin những lời Giang Lạc nói nhưng lại phát hiện ra, tất cả những lời cậu nói đều đúng.

Đỗ Ca nóng nảy nói: "Tần Vân, đừng để bị ma quỷ mê hoặc! Da của tôi lạnh chỉ vì tôi mặc ít áo thôi!"

Giang Lạc nói: "Có phải hắn bảo cậu xé tấm bùa tôi đưa cho cậu không? Và sau khi cậu xé bùa đi thì hắn mới dám đến gần cậu? Bởi vì bùa của tôi có lực sát thương vô cùng lớn đối với quỷ, nếu bọn chúng muốn giết cậu thì chắc chắn sẽ phải dùng mọi phương phát để dụ dỗ cậu vứt bỏ lá bùa đi. Ví dụ như gây ảo giác, hoặc là lừa gạt."

Tần Vân chấn động.

Cô lạnh run cả người.

Cổ của cô chậm rãi quay đầu nhìn Đỗ Ca như bị rỉ sét, bỗng cô lùi về sau, từng bước từng bước cách xa khỏi Đỗ Ca.

Sắc mặt của Đỗ Ca dần trở nên khó coi, gương mặt của con người bình tĩnh, nhưng lại lộ ra vẻ u ám đáng sợ.

Tần Vân sắp sụp đổ, bây giờ cô không dám tin tưởng bất cứ ai, hoảng hốt trốn ở sau thân cây giữa hai người kia.

Đợi đến khi cô trốn xong, Giang Lạc bắt đầu kết ấn trước người: "Tốt, bây giờ không còn người không có phận sự. Để ta nhìn xem mi có phải con ác quỷ mà chúng ta đang muốn tìm hay không."

"Tốn chữ vị, gió."

Một cơn gió lạnh ập tới, Đỗ Ca xoay người muốn chạy trốn, nhưng ngay sau đó hắn đã bị xé toạc bởi luồng gióc sắc bén như kiếm.

Nhìn cảnh này, Tần Vân kêu "Á" lên rồi nhanh chóng bịt miệng mình lại.

Nhưng điều khiến cô kinh hãi hơn cả là ngay sau đó, da thịt bị xé nát của Đỗ Ca bỗng chốc biến thành băng tuyết. Những bông tuyết bị gió thổi bay, khi gió ngừng, trên mặt đất đã không còn bóng dáng của Đỗ Ca, mà chỉ còn đọng lại một lớp tuyết mỏng bẩn thỉu.

Giang Lạc bước đến bên cạnh lớp tuyết, rồi ngồi xuống bốc tuyết lên chà xát, bông tuyết nhanh chóng tan thành nước trên đầu ngón tay của cậu: "Lại là tuyết..."

Còn chưa dứt lời thì Giang Lạc phát hiện sau lưng có một bóng đen lóe lên. Cậu nghiêng đầu nhìn, trông thấy một người khoác áo choàng đen đang nhanh chóng chạy trốn sau lưng cậu.

Bóng dáng này y hệt như hình ảnh của người ăn mày trước khi chết, Giang Lạc nhếch môi, đứng lên nói: "Cuối cùng cũng xuất hiện."

Cậu quay người đuổi theo bóng đen, Tần Vân bị bỏ lại đang đứng ngơ ngẩn nhìn nước tuyết thấm vào bùn đất, cô rùng mình một cái rồi cũng đuổi theo.

Tốc độ của Tần Vân chậm hơn Giang Lạc rất nhiều, đến khi cô thở hồng hộc đuổi kịp Giang Lạc thì thấy cậu đang đứng trong một cái sân.

"Nơi này là..." Tần Vân nhìn một vòng xung quanh, sửng sờ hỏi: "Là sân viện của cậu chủ nhà họ Trì?"

"Chắc chắn, chắc chắn là hắn rồi, tôi biết mà!" Tần Vân kích động nói: "Giang Lạc, cậu chủ Trì gia là ác quỷ mà chúng ta muốn tìm đấy!"

Giang Lạc không nói gì mà chỉ liếc nhìn cô, nói: "Cậu nên trở về."

Tần Vân cắn cắn môi, cuối cùng cô cũng chỉ nhìn cậu một cái giống như muốn nói gì đó, nhưng rồi cũng không nói gì, quay đầu rời khỏi nơi này.

Giang Lạc không có tâm trạng để ý đến tâm tình thay đổi của người xa lạ. Cậu đứng một mình trong bóng tối một lúc, nhưng đã có người bước ra từ cánh cửa sáng đèn.

Trì Vưu cười hỏi: "Phải chăng tối nay thiếu gia Giang không muốn trở về phòng đi ngủ?"

Giang Lạc dừng một chút rồi bước vào trong phòng.

Trì Vưu không hỏi cậu đã đi đâu, và Giang Lạc cũng không có ý định giải thích với hắn. Hai người ăn ý nằm lên giường, cùng đắp kín chăn và nhắm mắt lại.

Một đêm trôi qua rất nhanh.

Thời gian trôi qua quá nhanh khiến Giang Lạc cảm thấy vừa nhắm mắt một cái thì trời đã sáng rồi. Cậu mở mắt ra, nhìn Trì Vưu mặc quần áo xong và rời đi, trong lòng mơ hồ cảm giác được dòng thời gian trong thế giới gương đang trôi nhanh hơn.

Là ảo giác sao?

Giang Lạc đứng dậy đi theo.

Ăn sáng xong cậu định ra ngoài điều tra thì nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của hai nha hoàn trên hành lang.

"Nghe nói tối hôm qua lại có người chết."

"Đúng rồi, nhưng mà có hai người chết cơ. Một người là gã sai vặt tên Đỗ Ca trong phủ chúng ta, người còn lại là người gõ mõ cầm canh bên ngoài. Nghe nói gã gõ mõ cầm canh đấy chết thảm lắm, đầu của hắn bị chặt đứt ném ở đường Vạn Bảo, nhưng cơ thể không đầu lại bò lổm ngổm trên mặt đất, vết máu kéo dài đến tận cửa phủ của chúng ta!"

"A... Tại sao lại leo đến trước cửa phủ của chúng ta vậy? Không đúng, cơ thể không đầu thì làm sao mà bò được?"

"Biến thành quỷ thôi." Nha hoàn kể chuyện đè thấp giọng nói: "Mọi người ở trong thành đều đang đồn tên ác quỷ giết người cầm canh gõ mõ đang trốn trong Trì gia! Người gõ mõ cầm canh đã xác nhận đấy thây, bọn họ còn cho rằng tên ác quỷ gây xôn xao náo động lúc trước là người Trì gia!"

Một nha hoàn khác hoảng sợ nói: "Chuyện này..."

Hai nha hoàn nhìn thấy Giang Lạc thì sắc mặt tái nhợt lại, cúi đầu vội vàng rời đi.

Giang Lạc nhìn bọn họ đi khuất rồi mới chuyển bước đi đến từ đường Trì gia.

Trì Vưu rời đi thì đều là đi đến từ đường.

Đúng như vậy, khi Giang Lạc đi đến từ đường thì nghe thấy tiếng trưởng bối Trì gia truyền ra từ trong đó.

"Ngươi mau chóng nuốt oán quỷ này đi."

Nuốt?

Hứng thú của Giang Lạc được câu lên, cậu bước tới trước cửa sổ và nhìn vào trong từ đường.

Trì Vưu đang đứng chính giữa đại điện, trước mặt hắn là ba vị trưởng lão. Ngoài bốn người họ ra thì còn có một con lệ quỷ oán khí cực kỳ nồng đậm.

Lệ quỷ mặc một chiếc váy cưới đỏ thẫm, bụng rất lớn. Áo cưới của cô ta bị xé rách rưới, phía dưới lộ ra đôi chân trắng bệch. Vết máu đang chảy không ngừng từ giữa hai chân cô ta, lệ quỷ giãy dụa liên tục, và gầm rú không ngừng trong vòng tròn được tạo bởi các lá bùa.

Đây là một con quỷ đang mang thai trong ngày kết hôn.

Người phụ nữ qua đời trong ngày vui, oán khí sẽ dày đặc hơn gấp bội lần. Lại còn là người mặc váy cưới đỏ, tỷ lệ biến thành lệ quỷ còn cao hơn rất nhiều.

Mà đây rõ ràng là quỷ chết vào đêm tân hôn, và bụng còn rất lớn, chắc chắn là lệ quỷ trong lệ quỷ, oán khí dày đặc trên cơ thể như muốn xông ra khỏi từ đường.

Nếu như Giang Lạc gặp phải loại quỷ như thế này thì cậu sẽ nhanh chóng co cẳng chạy luôn.

Ba vị trưởng lão ngầm lộ ra sự sợ hãi khi nhìn về phía nữ quỷ đồ đỏ, bọn họ to tiếng thúc giục: "Nhanh dùng quỷ văn của ngươi để nuốt cô ta đi!"

Trì Vưu im lặng nhìn lệ quỷ rồi bình thản nói: "Thực lực của cô ta quá mạnh, sẽ khiến ta bị quỷ văn phản phệ, ta không nuốt."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.