Chương trước
Chương sau
Với cái tính tuỳ hứng của chủ nhân, Cát Vô Trần chỉ có thể cố gắng thoả mãn mọi yêu cầu của chủ nhân. Nhưng lúc chủ nhân tiến vào thế giới gương, người phía sau màn vẫn còn núp trong bóng tối. Để phòng ngừa tai nạn ngoài ý muốn xảy ra, Cát Vô Trần lập tức dùng đến chiếc sáo xương mà Hoa Ly để lại cho y.

Đó là một cây sáo xương lớn cỡ chừng bàn tay. Toàn thân trắng hếu oánh nhuận như xương người, đuôi sáo gắn một sợi dây đỏ. Cát Vô Trần đứng trc cửa sổ, sau đỏ thổi liên tục ba tiếng.

Cây sáo này được làm từ xương ngón tay của Hoa Ly. Ngoại trừ gã, người ngoài sẽ ko nghe thấy tiếng sáo thổi. Một lát sau, một người áo đỏ xuất hiện giữa cơn bão tuyết rồi nhảy vào trong qua lối cửa sổ, Hoa Ly giẫm chân trần lên sàn nhà, lạnh nhạt nói: "Giữa chừng ngươi gọi ta tới làm gì?"

Cát Vô Trần đáp: "Tôi muốn anh chăm sóc chủ nhân với tôi."

Hoa Ly nhíu mày.

Cát Vô Trần nhìn người đang nằm trên đất, dẫn Hoa Ly về phòng ngủ: "Ngoại trừ canh chừng chủ nhân, anh phải trông chừng cẩn thẩn tên nhân loại mà ngài nhìn trúng kia."

Hoa Ly chợt nhớ tới dáng vẻ đáng ghét của Giang Lạc, nét mặt thay đổi, ẩn ẩn bài xích.

Cát Vô Trần liếc mắt nhìn gã: "Lần đầu chủ nhân vào tgioi gương, tôi ko đi theo ngài. Nhưng lần hai tôi sẽ vào chung với chủ nhân, đến lúc đó còn phải kính nhờ anh."

Hoa Ly dừng chân, nhìn y rồi nói: "Ngươi cũng đi sao?"

Cát Vô Trần mỉm cười, đôi mắt loé lên tia sáng. Y vuốt cằm: "Tôi muốn xem thử... kẻ đứng sau tấm màn tính làm gì."

Hoa Ly ko hề hứng thú với ý định của Cát Vô Trần, nhưng vẫn báo trc: "Ta mặc kệ nhà ngươi muốn làm gì, ta chỉ tận lực bảo đảm an toàn cho chủ nhân. Còn người và tên nhân loại kia ư? Ngươi gọi Đằng Tất tới mà bảo vệ."

"Đừng lãng phí nhiều nhân lực như vậy chứ." Cát Vô Trần nói: "Tôi biết anh làm được mà Hoa Ly."

Hoa Ly cười lạnh, khoanh tay ko nói gì.

Cát Vô Trần nói tiếp: "Nếu anh làm tốt, tôi sẽ kéo anh mấy trận game, tuyệt đối ko để người khác mắng anh thiểu năng như học sinh tiểu học đâu."

Hoa Ly tối sầm mặt: "... Thành giao."

*

Lúc này Đằng Tất đang ăn kẹo mút bỗng hắt xì.

Anh bối rối nhìn xung quanh, sau khi ko phát hiện ra điều gì thì tiếp tục cúi đầu nghiêm túc nghiên cứu tay cầm trò chơi trong tay.

"A a a, Ma Quỷ ơi cứu tôi với!" Lục Hữu Nhất ngồi cạnh hắn la oai oái: "Có quái đánh lén tôi, anh mau tới đây đi!"

Đằng Tất nghiêm túc gật đầu, căng thẳng điều khiển dũng sĩ trong màn hình. Nhưng so với thao tác tay của anh, dũng sĩ trong màn hình lại vụng về nhảy lên hai lần, nhảy về phía đao kiếm và tự đâm mình chết.

Đằng Tất: "..."

Lục Hữu Nhất: "..."

Màn hình hiện lên dòng chữ "Trò chơi kết thúc", Lục Hữu Nhất tuyệt vọng ném tay cầm: "Thôi ko chơi ko chơi nữa, chả thú vị gì hết."

Sau lưng hai người, Diệp Tầm đặt Tiểu Phấn lên sofa, vừa nghiêm túc chải lông cho nó vừa thản nhiên nói: "Chết bao nhiêu lần rồi?"

"398 làn." Lục Hữu Nhất bất lực đáp: "Ghê chưa?"

Đằng Tất gật đầu, không chút giễu cợt nhận xét: "Chết nhiều như vậy mà vẫn có thể kiên nhẫn được, hai người đúng đỉnh."

Trong lúc nch, vnl và kc đi tới với hai tay xách đầy túi mua sắm. Hơi ấm trong phòng xua tan cái rét ngoài trời, hai người cởi bao tay, khăn quàng và áo khoác, sau đó lần lượt treo chúng lên tủ, cười nói: "Liên lạc được với các cậu ấy chưa?"

Cát Chúc đặt điện thoại di động xuống: "Samuel trở lại rồi, cậu ấy sẽ tụ tập với chúng ta nhân dịp năm mới. Nhưng thuê bao Giang Lạc cứ báo ko liên lạc được."

"Cậu gọi cho Trọng Thu chưa?"

"Tớ đang gọi." Cát Chúc phất tay, nói: "Nhưng cậu ấy chưa nghe máy."

Lục Hữu Nhất bò dậy từ dưới đất, đi đến chỗ Cát Chúc. Đằng Tất liếc nhìn bọn họ rồi im lặng đặt máy chơi game cầm tay xuống.

Mấy giây sau, Trác Trọng Thu nhận điện thoại, nhưng Cát Chúc còn chưa lên tiếng thì cô đã nói trước: "Tớ vừa ra khỏi nhà họ Liên. Giang Lạc và Liên Tuyết lên núi rồi, mấy ngày nay tuyết rơi liên tục, không có tín hiệu, không liên hệ được với các cậu ấy cũng là chuyện bình thường thôi."

"Không phải đâu." Lục Hữu Nhất thất vọng nói: "Khó khăn lắm mới có ngày nghỉ để cả nhóm gặp nhau mà cậu ấy lại không tới được. Hơn nửa tháng rồi tớ chưa gặp cậu ấy, hôm nay còn là sinh nhật của Diệp Tầm nữa."

Diệp Tầm thở dài, ôm Tiểu Phấn rồi buồn rầu nói: "Cũng chẳng còn cách nào khác."

Cát Chúc hỏi: "À mà tại sao Giang Lạc phải đến Liên gia thế? Trọng Thu ới, cậu có biết nguyên nhân không?"

Trác Trọng Thu cũng cảm thấy kỳ lạ, nói: "Lần trước tớ mang hành lý đến cho Giang Lạc thì đã hỏi cậu ấy với Liên Tuyết rồi, nhưng mà chẳng ai giải thích với tớ cả. Ngay cả người nhà của Liên Tuyết ngày thường cũng không đi ra ngoài, bọn họ lên núi chỉ để tìm trưởng lão thôi. Hay là đã xảy ra chuyện gì đó mà đến cả Liên Tuyết cũng không giải quyết được, nên cô ấy mới dẫn Giang Lạc lên núi cùng?"

Cô nghĩ mãi cũng không ra: "Thôi vậy, đến khi nào Giang Lạc đi ra thì chúng ta hẹn gặp nhau nhé."

Gần trưa, một đám người đã hơn nửa tháng không gặp nhau tụ tập lại một chỗ, sôi nổi trò chuyện với nhau. Nhưng tiệc gặp mặt diễn ra chưa được bao lâu thì có người gõ cửa phòng bọn họ.

Dù biết là không có khả năng nhưng Lục Hữu Nhất vẫn mừng rỡ hỏi: "Có phải là Giang Lạc đến không nhỉ?"

Văn Nhân Liên bật cười: "Sao có thể chứ."

Lục Hữu Nhất lầu bầu đi ra mở cửa: "...Cậu ấy không ở đây làm tớ cứ thấy thiếu thiếu sao ấy."

Nhưng sau khi mở cửa ra, người đứng bên ngoài khiến cậu cực kỳ bất ngờ.

Lục Hữu Nhất sửng sốt: "Chủ tiệm mai tang?"

Mọi người trong phòng vội vàng đứng dậy đi ra cửa. Người bị mọi người đứng xung quanh nhìn, là chủ tiệm mai táng, ông bọc mình cực kỳ kín kẽ, trông rất mệt mỏi.

Trời lạnh thế này, sao chủ tiệm mai táng lại đến đây?

Cát Chúc bị người nào đó đẩy ra, đành hỏi: "Bởi vì chúng tôi nghỉ nên không có ai đến mua đồ ở tiệm của ông à? Ông không có cơm ăn nên phải đổi thành chào hàng tận cửa hở?"

Kỷ Diêu Tử ho nhẹ mấy tiếng, nhỏ giọng nói: "Dù tôi thiếu cái gì thì cũng không thiếu mấy cô cậu vài đồng đâu. Tôi đến đây vì muốn nhắc nhở mấy người."

"Nhắc nhở?"

Từ trong khăn quàng cổ đen kịt, Kỷ Diêu Tử ngước mắt lên nhìn bọn họ và nói: "Hai chuyện."

"Đầu tiên, vì Kỳ gia và Trì gia luôn nhắm vào sinh viên đại học Bạch Hoa nên trong lòng viện trưởng Từ đã bất mãn từ lâu rồi. Ông ấy vẫn luôn bí mật thu thập chứng cứ, cuối cùng thì cách đây vài ngày ông ấy đã gửi bằng chứng đến văn phòng quản lý của mười hai trường cao đẳng và đại học —— Văn phòng hợp tác xử lý huyền học linh dị. Hiện tại, Kỳ gia và Trì gia đang bị xét xử, các cô cậu là người bị hại nên sẽ phải đối mặt với họ trong phiên tòa do Văn phòng liên hợp tổ chức sau mười ngày nữa. Nếu như các cô các cậu thiếu mất dù chỉ một người thôi thì phiên tòa này sẽ bị hoãn lại, và cơ hội để mở phiên tòa tiếp theo cũng không biết là đến bao giờ."

Nói xong, chủ tiệm mai táng lại ho khan mấy tiếng, bấy giờ Văn Nhân Liên mới khôi phục lại từ trong sự ngạc nhiên, nói: "Mời ngài vào trong rồi nói tiếp."

"Không cần." Kỷ Diêu Tửu từ tốn giơ tay lên, nói: "Chuyện thứ hai."

Ông ta xòe tay ra, bên trong ống tay áo màu đen rơi ra một chiếc khuyên tai dài mảnh màu đỏ thắm. Khuyên tai bên trên vì tạo hình cổ phác ba hợp trừ, hạ vì ba đầu tua cờ xâu tuệ, rất có mấy phần dị vực phong tình.

"Trong vòng ba ngày sau, đưa vật này cho Giang Lạc. Nếu không..."

Kỷ Diêu Tử ngẩng đầu nói với bọn họ: "Giang Lạc sẽ gặp một số nguy hiểm mà có lẽ, các cô cậu sẽ không muốn chứng kiến đâu."

===

Vân Tình Cung: Xin lỗi mất mí bạn nha. Đợt check chương thấy lủng gần 20 chương tưởng đâu sắp chết tới nơi rồi chứ =)))) hóa ra là do mình gom chương sót nên nín cả tháng nay

Giờ chuẩn bị bắn chương thiệt nè nha, gia đình chuẩn bị chưa ạ??????

Trong quá trình đọc, nếu mọi người thấy xưng hô bị khác thì nhờ mn nhắn mình check nha
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.