Nghe vậy, Giang Lạc hơi kinh ngạc, cậu đánh giá Trì Vưu từ trên xuống dưới, đuôi mắt đột nhiên cong lên cười như không cười. 
"Đừng bảo là anh..." 
Nói được một nửa thì cậu thanh niên tóc đen cố tình dừng lại, Trì Vưu bình tĩnh hỏi: "Cái gì?" 
Giang Lạc nở một nụ cười đầy ẩn ý, cậu liếc nhìn Trì Vưu với vẻ trêu chọc và nghiền ngẫm, xoay người nói: "Em thì không cần đâu, dù sao em cũng không cần gặp trưởng bối." 
Vẻ mặt Trì Vưu vẫn như cũ "Được." 
Nhưng ánh mắt liếc sang cổ Giang Lạc lại lộ ra chút thất vọng. 
Không phải là hắn ý thức được hay hiểu ra điều gì. Nhưng bản cô đã thúc giục hắn trả cảm giác tê dại lạ lẫm này lại, và cũng in lên cổ Giang Lạc ít dấu vết hồng hồng. 
Dù sao có đi mà không có lại chả phải là vô lễ quá sao? 
Ban đầu Giang Lạc vốn rất chậm chạp trên loại chuyện này, nói là chậm chạp, thì không bằng nói hắn khinh thường việc đáp lại những người có ý nghĩ không đứng đắn với hắn, do đó cũng không đặt tâm tư của người khác vào mắt. Nhưng sau lần Trì Vưu phát sinh dục vọng kia với cậu ở ngoài kính, cậu đã trở nên cực kỳ nhạy cảm với biến hóa cảm xúc của Trì Vưu. 
Trời ạ... 
Đừng bảo là Trì Vưu thời niên thiếu cũng có ý đó với cậu nha? 
Một lần thì còn lạ lẫm chứ lần hai là đã quá quen, lần đầu Giang Lạc còn không dám tin phẫn nộ chán ghét, bây giờ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-chi-sinh-ton-chet-tiet-nay/3536620/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.