Chương trước
Chương sau
Sau khi bàn giao nhiệm vụ xong, viện trưởng Từ gọi ba người Giang Lạc ra nói chuyện riêng, nhắc đến tai nạn ngoài ý muốn trong nhiệm vụ lần trước.

Sau khi chương trình sống còn kết thúc, Giang Lạc, Diệp Tầm và Lục Hữu Nhất cân nhắc với nhau xong liền nói với viện trưởng Từ chuyện về Phó Viện Nhi và ảo thuật kỳ môn độn giáp.

Viện trưởng Từ điều tra đến bây giờ cũng có câu trả lời chắc chắn. Ông cố ý cho những người khác đi, đóng cửa lại rồi mới nói: "Các em đoán không sai, quả nhiên Kỳ Gia và Trì gia có nhúng tay vào."

"Thi thể Phó Viện Nhi bị người Trì gia của ban tổ chức đòi lấy, mặc dù lúc Phó Viện Nhi còn sống là người bình thường nhưng lại có linh thể. Thi thể như vậy cực kỳ thích hợp cho việc chế tạo rối, mà con rối chất lượng như vậy trong tay Kỳ gia chẳng có bao nhiêu cả." Viện trưởng Từ nghiêm túc nói: "Về phần ảo thuật, chỉ có trưởng lão Kỳ gia mới có thể làm đến trình độ đó. Nhưng đáng tiếc là, mặc dù thầy đã kết luận được là hai nhà này làm nhưng tìm cả nửa tháng nay cũng không tìm được chứng cứ gì."

Viện trưởng Từ lắc đầu cười khổ: "Hiện giờ giới huyền học đang chia thành ba phe. Một là sáu gia tộc lớn với rất nhiều tinh anh, một là mười hai trường đại học chúng ta. Nhà nước nằm chính giữa, duy trì sự công bằng cho chúng ta. Xuất hiện chuyện như thế này, chúng ta cứ có gì nói đó thì sẽ không sao đâu, các em gặp chuyện gì, bọn họ cũng không thừa nhận, cuối cùng chẳng thể giải quyết được gì. Trừ khi các em đưa ra được bằng chứng, để nhà nước làm chủ chuyện này."

Nhưng phiền phức cũng ngay tại đó.

Luật pháp chú trọng "suy đoán vô tội" nhưng người học huyền học không giống người bình thường, sẽ có chút thủ đoạn ma quái. Thủ đoạn đó thần bí khó lường, khó mà lưu lại chứng cứ thiết thực.

Diệp Tầm nhíu mày lại: "Viện trưởng, tại sao họ lại muốn giết chúng em?"

Viện trưởng Từ thở dài, khoát tay nói: "Các em phải đi hỏi hai nhà đó đang nghĩ gì."

Lục Hữu Nhất chửi thề: "Chẳng lẽ bọn họ thấy sinh viên trường mình tham gia thi đấu nổi tiếng quá, lấn át người nhà bọn họ nên ngứa mắt chúng ta à?"

Hắn nói xong còn chọt Giang Lạc: "Lạc ơi, ông thấy tôi nói có đúng không?"

Giang Lạc chậm rãi nói: "Tớ cảm thấy mấy câu cậu nói không phải là giống hệt mà là chả liên quan tí nào."

Lục Hữu Nhất: "..."

Giang Lạc nói tiếp: "Thật ra lúc nghe thấy Kỳ Dã không tham gia vào cuộc thi lần này, em cứ có cảm giác bọn họ sẽ còn nhúng tay vào nữa."

Dù sao bố Kỳ đã hạ quyết tâm phải tiêu diệt cậu.

Nhưng Giang Lạc không lo lắng lắm.

Bây giờ Trì gia trong mắt cậu chỉ là rác rưởi, sau khi mất đi Trì Vưu thì không khác gì rụng mất răng nanh khiến người khác sợ hãi.

Về phần Kỳ gia, nhược điểm rất rõ ràng, cả gia độc lớn như thế mà lại nuôi dưỡng Kỳ Dã thành một con cừu nhỏ đơn thuần, Kỳ Dã chắc chắn bị bọn họ uy hiếp. Giang Lạc không muốn tổn thương Kỳ Dã, tuy nhiên cậu có thể dùng cái cớ này để đe dọa đến Kỳ gia.

"Đây là chuyện mà thầy lo sẽ xảy ra." Viện trưởng Từ thấp giọng nói: "Thầy sẽ liên lạc với cảnh sát, để họ bám sát tàu Angonise từ phía xa, cố gắng bảo vệ an toàn cho các em. Phải nhớ rằng, mạng sống là trên hết, thi cử là thứ hai, nếu gặp nguy hiểm, tuyệt đối đừng do dự, lên thuyền cứu nạn chạy đi nhé."

Ba người liếc nhau rồi khẽ gật đầu.

*

Hai ngày sau tại bến cảng Tam Giác.

Hải âu bay qua, mặt biển phẳng lặng, gió thổi mang theo mùi tanh nồng trên bến cảng.

Con tàu Angonise xa hoa tráng lệ đậu sát cạnh bờ biển.

Trên bến tàu đông nghẹt người đứng, họ kinh ngạc ngước nhìn con tàu Angonise dưới ánh mặt trời mãnh liệt. Ánh nắng chói chang khúc xạ đủ loại tia sáng trên thân tác phẩm nghệ thuật trắng muốt này, cái bóng khổng lồ từ phía biển phủ lên người bọn họ. Người trong bóng râm đa số đều là dân thường, thậm chí còn có dân thường rách rưới, ngược lại mấy kẻ ăn mặc đàng hoàng hơn là người giàu.

Thuyền viên sắp xếp xong khung thang thì hô lớn: "Được rồi!"

Có hai lối lên con thuyền Angonise, một là thông vào tầng dưới cùng cho dân thường, một thông lên tầng cao cho người giàu. Hai lối đi lên đều có thuyền viên trông coi, thuyền trưởng đứng ở lối cho người giàu, gương mặt tươi cười chào đón.

Tàu Angonise chỉ nhận vé, ngoài vé tàu ra thì bất cứ ai lên thuyền đều phải kiểm tra nghiêm ngặt cẩn thận, phòng hờ có người mang thứ gì đó từ ngoài vào, hay vận chuyển thiết bị điện tử truyền tin lên tàu.

Chính xác, tàu Angonise không nhận khách mang theo sản phẩm khoa học kỹ thuật.

Một thiết lập kỳ lạ như vậy không nên được chấp nhận. Nhưng người lên tàu lại ngầm thừa nhận quy định ấy, cho dù là người giàu thích bới lông tìm vết cũng phải tuân theo quy tắc này.

Bây giờ chính là thời gian đón khách lên tàu.

Người giàu đi thành từng nhóm xếp hàng lên tàu, sau khi thuyền viên trên mặt đất kiểm tra vé xong sẽ dẫn hàng đi kiểm tra hành lý, cuối cùng đưa đến từng phòng cho du khách.

Người giàu kiểm tra vé xong, lên tàu sẽ có một nhóm khác kiểm tra xem trên người họ có mang theo thiết bị quay hình hay dụng cụ ghi âm nào không.

Lối đi của người giàu tiến hành vô cùng trật tự ngay ngắn.

So với ở đây, lối đi dành cho dân thường ở tầng một lại cực kỳ chen lấn và ồn ào.

Người người cầm vali trên tay, đầu đầm đìa mồ hôi chen lấy trong đám người. Mùi mồ hôi và mùi hôi chân xộc lên mũi, tiếng gã đàn ông chửi ầm lên và tiếng giày cao gót của đàn bà tạo thành một khúc nhạc dạo đầy ưu phiền đi vào lòng người.

"Nóng quá." Trác Trọng Thu dứt khoát cởi mũ lưỡi trai, đưa tay quạt quạt lấy gió: "Mấy trăm người đua nhau lên thuyền mà bọn họ còn kiểm tra kỹ như vậy, tớ sắp chết khô đến nơi rồi đây."

"Đúng vậy," Lục Hữu Nhất mệt mỏi nói: "Cổ họng tôi khát khô đến mức bốc cả khói đây."

Văn Nhân Liên đưa chai nước cho hắn, cười nói: "Khuông Chính chẳng có lấy chút mồ hôi nào, còn mấy cậu thì sắp thành thây khô rồi."

"Sao giống nhau được?" Lục Hữu Nhất uống một hơi cạn nửa bình nước, thoải mái lau miệng rồi ghen tị nhìn Khuông Chính: "Ngày nào cậu ấy cũng ở cạnh lò rèn nên quá quen với kiểu nhiệt độ thế này. Nhưng mà so với Khuông chính thì tôi vẫn ngưỡng mộ..."

Ánh mắt hắn liếc sang lối đi thưa thớt bên chỗ người giàu: "Haizz, hâm mộ ghê."

Diệp Tầm cúi đầu lau đi vệt mồ hôi trên đỉnh đầu Tiểu Phấn, nhìn sang những người xung quanh: "Có gì đó không đúng."

"Trông bọn họ rất nghèo." Cậu nhìn thấy một gã đàn ông lau nước mũi, ngón tay cứ chùi bậy bạ vào người: "Ít nhất là không dư tiền để mua một chiếc vé tàu đắt đến thế."

Vé tàu phổ thông cũng dã bốn chữ số rồi.

Văn Nhân Liên thấp giọng nói: "Ừ đúng thế, với cả người bình thường lên tàu còn nhiều hơn người giàu. Trông bọn họ cứ như là đổ xô vào vậy."

Rốt cuộc chiếc du thuyền này có thứ gì mà lại khiến bọn họ tình nguyện móc một "khoản tiền lớn" đến thế để lên đây?

Trên lối đi của người giàu.

Đàn ông mặc vest đàn bà rực rỡ. Người nào người nấy đều đeo đồng hồ và trang sức rất bắt mắt, nhưng ngay cả như vậy, cũng chỉ có một vài người nổi bật.

Thuyền viên cứ từ từ đi xuống mặt đất, đến trước các vị khách rồi lễ phép nói: "Quý khách, mời quý khách gửi hành lý cho tôi."

Thanh niên tóc đen đeo kính râm hờ hững đưa hành lý trong tay và vé tàu cho phục vụ: "Cẩn thận chút."

Thanh niên tóc đen mặc quần áo bình thường, tóc đen xinh đẹp rối tung xõa trên vai. Kính râm che khuất nửa gương mặt nhưng đường cong của chiếc cằm lại rất đẹp hút mắt. Đôi môi như đóa hoa hồng diễm lệ lại ẩn chưa thêm vài phần ngả ngớn phong lưu.

Bây giờ đến lượt cậu lên thuyền, sau lưng cậu, Cát Chúc căng cả mặt, nghĩ phải diễn làm sao để ra dáng kẻ có tiền.

Hai người vừa đi đến cầu thang, Cát Chúc nhỏ giọng nói: "Giang Lạc, nhìn cậu giống hệt con nhà giàu."

Hai ngày trước Cát Chúc còn tìm gặp riêng Lục Hữu Nhất để học khí chất của người có tiền. Nhưng Lục Hữu Nhất lại hoàn toàn chẳng thích thú gì những trò như thế, nên cậu đành phải xem phim truyền hình rồi học theo mấy người trên phim làm sao như người có tiền mà thôi.

Nhưng lần đầu tiên thấy con thuyền to như vậy, chiến trận lớn như vậy, trong lòng Cát Chúc vẫn hơi e sợ

Giang Lạc quay đầu, kéo kính râm xuống sống mũi, thì thầm: "Cậu nhớ rõ bốn chữ này là được: Mục trung vô nhân*."

*目中无人: không coi ai ra gì

Cát Chúc ho hai tiếng: "Tớ sẽ cố gắng."

Giang Lạc cũng chưa từng là kẻ có tiền, nhưng cậu lại hiểu rõ Trì Vưu.

Lấy thái độ đó của Trì Vưu, bỏ đi hình tượng dịu dàng, kiêu ngạo và lạnh lùng như thế, chắc chắn sẽ không có ai nghi ngờ thân phận của cậu.

Trên tàu, thuyền trưởng vui vẻ bắt tay với Giang Lạc. Những người này thường xuyên ra biển nên trên người luôn sót lại mùi gió biển bao năm.

"Chào mừng quý khách đến với Angonise." Thuyền trưởng lại bắt tay Cát Chúc: "Buổi sáng tốt lành, cậu Chung Vệ, cậu Lục Kỳ."

Giang Lạc cười, tâm trạng rất tốt đáp: "Xin chào thuyền trưởng."

Thuyền trưởng vươn tay phải lên: "Mời cậu đến đó tiến hành đợt kiểm tra cuối cùng, chúc cậu có chuyến du lịch vui vẻ."

Giang Lạc và Cát Chúc đi về phía bên phải, vào trong một căn phòng được trang trí hết sức tinh xảo.

Trong phòng đã có hai thuyền viên đợi sẵn, bọn họ mang găng ta đi đến trước mặt Giang Lạc và Cát Chúc: "Chào anh, tôi sẽ tiến hành đợt kiểm tra cuối cùng, mong anh phối hợp."

Giang Lạc gật đầu, đưa hai tay ra để họ kiểm tra. Nhưng lúc thuyền viên sắp chạm vào tay cậu, đột nhiên dừng lại, nhìn ra ngoài cửa nói: "Thuyền phó."

Giang Lạc quay đầu nhìn sang, một người đàn ông cao lớn thong dong đi vào.

Có lẽ người đàn ông này là con lai Trung Tây nên đường nét sâu sắc, mái tóc vàng sẫm bị gió biển thổi tung lòa xòa bên cạnh đôi mắt xanh đậm như biển cả vừa tao nhã vừa lả lơi.

Thuyền viên đi tới nói: "Thuyền Phó, có chuyện gì à?"

"Tôi đến kiểm tra vị khách này." Giọng thuyền phó vút cao: "Các cậu đi kiểm tra người khác đi."

Thuyền viên đáp lời sau đó ra ngoài.

Cát Chúc bên cạnh đang bị kiểm tra túi xách cá nhân, vội vàng ngẩng đầu nhìn một chút rồi cúi rụp đầu xuống.

Thuyền phó đến trước mặt Giang Lạc, Giang Lạc nhìn hắn như thể đang tìm tòi nghiên cứu.

Người đàn ông bỗng nở một nụ cười khó hiểu, sau đó rút một đôi găng tay trong hộp ra rồi chậm rãi đeo lên.

Đôi găng tay trắng ôm lấy ngón tay thon dài của hắn, năm ngón tay của thuyền phó xòe ra khiến găng tay càng ôm chặt hơn. Hắn ngẩng đầu cười, đi đến trước mặt Giang Lạc rồi lịch sự nói: "Thưa quý khách, tôi xin phép bắt đầu kiểm tra."

Giọng điệu vui vẻ.

"Đầu tiên, mời cậu há miệng."

Cảm giác mà thuyền phó mang lại quá quen thuộc, Giang Lạc nhìn thêm mấy lần nữa thì chắc chắn rằng hắn ta chính là Trì Vưu, tên khốn này thậm chí còn chẳng thèm vờ vịt. Ấn đường Giang Lạc giật giật, cậu nhíu mày hé miệng ra.

Bàn tay mang theo găng vói vào trong miệng Giang Lạc, vuốt ve từng chiếc răng. Động tác của hắn vừa chậm chạp vừa mập mờ, như thể cố tình thả chậm để chọc tức cậu. Cơn ngứa ngáy từ từ dấy lên, Giang Lạc kiên trì được một chút thì răng môi đã mỏi nhừ. Cậu lùi về sau một bước, định khép miệng lại.

"Không được đâu thưa quý khách." Thuyền phó đè răng Giang Lạc xuống, cố ép cậu phải há miệng ra: "Tôi còn chưa kiểm tra xong mà."

Khóe mắt Giang Lạc tóe lửa trừng thuyền phó.

Đôi môi hé mở thời gian dài khiến nước bọt trào cả ra. Giang Lạc cảm thấy không được thoải mái, đuôi mắt khẽ liếc nhẹ gương mặt của thuyền phó, nắm đấm âm thầm siết chặt.

Thuyền phó cứ từ từ, cuối cùng cũng kiểm tra miệng xong. Ngón tay hắn chậm chậm rút ra ngoài, giống như còn lưu luyến mà chạm nhẹ vào môi Giang Lạc, khen ngợi rằng: "Hàm răng quý khách đều và sạch sẽ, cực kỳ xinh đẹp."

"Cảm ơn." Giang Lạc lấy nước súc miệng, cười lạnh: "Tôi cũng rất thích răng của mình."

Thuyền phó lấy khăn tay trong túi áo trước ngực ra lau sạch thứ dịch óng ảnh đọng lại giữa kẽ tay. Hắn luyến tiếc nhìn khăn tay, biểu cảm gần giống như lúc nhân sâm tinh nhìn thấy Giang Lạc đổ nước tắm.

"Như vậy tôi xin phép được kiểm tra tóc của cậu."

Thuyền phó lấy một chiếc ghế đưa đến trước mặt Giang Lạc, nho nhã lễ độ nói: "Mời cậu ngồi."

Giang Lạc ngồi xuống, ngoài cười nhưng trong không cười, giọng điệu không tốt mà nói: "Mong anh làm nhanh một chút."

"Vâng." Thuyền phó khom lưng nói: "Tôi sẽ làm theo ý của cậu."

Găng tay lạnh lẽo ma sát da đầu Giang Lạc.

Thuyền phó mở lời như đang nói chuyện phiếm: "Quý khách từ đâu đến vậy?"

Giang Lạc: "Tôi nhớ trong quy định có ghi là công việc của các anh không bao gồm hỏi thăm đời tư của khách mà nhỉ."

Thuyền phó thấp giọng cười: "Xin lỗi."

Ngón tay hắn lại trượt xuống đuôi tóc Giang Lạc, nói tiếp: "Quý khách họ Chung phải không? Quả là một họ hiếm thấy."

"Vậy chắc do kiến thức của anh quá ít thôi." Giang Lạc hỏi ngược lại: "Anh tên gì?"

"Winston."

"Winston, được lắm, tôi sẽ nhớ kỹ." Giang Lạc quay đầu nháy mắt với hắn: "Tiếp tục đi."

Tóc nhanh chóng được kiểm tra xong, Giang Lạc lại đứng dậy, giang hai tay ra.

Đầu tiên thuyền phó kiểm tra thắt lưng rồi dần dần chuyển đến cổ tay của cậu, bàn tay đeo găng trắng của hắn mò dần xuống bàn tay rồi nhẹ nhàng luồn vào các khe hở ngón tay của vị khách.

Vị khách tóc đen nhếch mép, hơi nóng nguy hiểm phả ra giữa răng môi lướt qua cằm của thuyền phó: "Thuyền phó, hình như anh đang quấy rối tôi thì phải."

Thuyền phó tỏ vẻ kinh ngạc: "Sao quý khách lại nghĩ như thế?"

Hắn cao hơn Giang Lạc nên hiển nhiên cánh tay cũng dài hơn. Bàn tay mang găng trắng thoải mái chạm vào đầu ngón tay cậu, sau đó chạm lên phần móng tay mượt mà rồi nhanh chóng rụt lại.

"Tỷ lệ cơ thể thật tuyệt vời làm sao." Thuyền phó tán dương không ngớt: "Trong số tất cả các vị khách lên thuyền cậu chính là người đẹp nhất."

Giang Lạc buông tay xuống, móng tay cào một vệt máu trên mu bàn tay thuyền phó, cậu bắt bẻ: "Tôi nghe câu này nhiều rồi, lời khen của anh chẳng có gì thú vị nên thật khó để tôi cảm ơn."

"Thật sao?" Thuyền phó thở dài tiếc nuối: "Vậy tôi phải nghĩ thêm vài câu ca ngợi nữa rồi."

Hắn nói: "Quý khách, mời cậu quay người."

Giang Lạc xoay người lại.

Cát Chúc bên cạnh đã kiểm tra tới bước cuối, cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía Lạc, vô cùng hoài nghi: "Giang... Chung Vệ, sao cậu chậm thế?"

Giang Lạc đáp: "Chắc tay của nhân viên kiểm tra cho tớ bị tàn phế rồi."

Giọng nói cậu mất kiên nhẫn hết sức rõ ràng, khí chất ngạo mạn của một kẻ có tiền thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Điệu bộ bốc đồng đến thế, nếu người kiểm tra cậu là một thuyền viên thật sự e là đã bị dọa run cả tay.

Nhưng tay thuyền phó vẫn không thay đổi, thậm chí kiểm tra cẩn thận những chỗ không cần kiểm tra, kỹ càng đến từng đường chân tơ kẽ tóc, kiểm tra từ đầu ngón tay đến tận mũi chân.

Đợi đến khi Giang Lạc được kiểm tra xong xuôi hết thì Cát Chúc đã ngồi ngây ngẩy bên cạnh được mấy phút rồi.

Thuyền phó đưa áo khoác cho Giang Lạc, nụ cười hoàn hảo: "Kiểm tra xong rồi, cảm ơn quý khách đã phối hợp. Quý khách ra ngoài rẽ phải, đi thẳng đến căn phòng kia là được."

Giang Lạc lấy áo khoác, lạnh lùng liếc hắn rồi quay người ra ngoài cùng Cát Chúc.

Cát Chúc đang định đi sang phải đã thấy Giang Lạc sang trái. Cậu ta khó hiểu theo sau, buồn bực nói: "Đi hướng này làm gì?"

Giang Lạc đáp: "Tớ muốn tìm thuyền trưởng."

Thuyền trưởng vẫn còn đứng ở lối lên tàu, sau khi thấy Giang Lạc và Cát Chúc tới thì ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc, chủ động đi đến chào hỏi: "Cho hỏi quý khách cần hỗ trợ gì à?"

"Có một chuyện," Giang Lạc đáp: "Thuyền trưởng, tôi muốn khiếu nại một thuyền viên."

Thuyền trưởng càng kinh ngạc hơn, ông rửa tai lắng nghe: "Mời cậu nói ạ."

"Chính là thuyền phó, người đàn ông tên là Winston." Giang Lạc cười nhưng nụ cười lại không hề có ý tốt: "Tôi muốn khiếu nại hắn quấy rối tình dục tôi. Mong anh xử lý chuyện này công bằng chính trực, yêu cầu duy nhất của tôi là cho tên Winston này cút con mẹ nó đi, đừng xuất hiện trước mặt ông đây nữa."

Thuyền trưởng: "... Vâng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.