Chương trước
Chương sau
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ thuyền trưởng, vị khách tóc đen thỏa mãn gật đầu rồi đi về với Cát Chúc.

Chưa được hai bước, bọn họ nghe phía lối đi của dân thường phát ra tiếng ầm ĩ náo động. Giang Lạc quay đầu nhìn, hóa ra thuyền viên đang thô bạo ném một dân thường ra khỏi thuyền, người kia té nhào xuống biển rồi chật vật bò lên bờ.

Thuyền viên kia sức lớn người to, mặt mày dữ tợn. Gã nắm một bên tàu, quát người nghèo vừa rơi xuống nước: "Không có vé mà cũng dám lên tàu, mau cút cho tao, nếu để tao thấy mày, gặp lần nào tao đánh lần đó!"

Người nghèo kia leo lên bờ, trên mặt bị thụi cho một đấm máu me be bét, gã khiếp đảm rụt người lại, lớn gan nói: "Tôi có vé, nhưng bị anh xé..."

Thuyền viên cười lạnh một tiếng: "Còn dám láo toét hả?"

Người nghèo bị ném xuống thuyền ngẩn người một lúc, không ầm ĩ nữa mà lủi thủi rời đi.

Giang Lạc nghe thuyền viên nói: "Anh ta tên là Trình Lực, là tên xấu tính nhất trên thuyền chúng tôi, chỉ là tên khốn bỏ vợ, thích bắt nạt người nghèo, suốt ngày nói dối khoác lác. Nếu quý khách có chuyện gì cần sai bảo thì tốt nhất đừng tìm anh ta."

Phía dưới, Trình Lực nhổ một bãi xuống nước rồi vừa đi vừa chửi.

Giang Lạc và Cát Chúc xem kịch xong thì tạm biệt thuyền viên, sau đó rời khỏi. Trên đường Cát chúc hỏi: "Giang Lạc, cái người là thuyền phó tên Winston đó quấy rối cậu thật đấy à?"

Nghe vậy, Giang Lạc vốn còn đang rất bực bội trong người lại phải bật cười ngoài ý muốn.

Giang Lạc phát hiện ác quỷ có một bí mật.

Nói là bí mật thì nó lại càng giống một câu chuyện cười hơn. Ác quỷ nảy sinh dục vọng với cậu nhưng dường như lại không biết phải bày tỏ dục vọng đó ra làm sao.

Lúc kiểm tra cậu, dù động tác của ác quỷ trêu ghẹo mập mờ nhưng lòng bàn tay lại có chút dục vọng truyền xung quanh. Ngoài mặt ác quỷ cười một cách lạnh lùng và thản nhiên, nhưng Giang Lạc cảm giác nội tâm của hắn bứt rứt không cách nào phát tiết.

Buồn cười làm sao.

Trì Vưu, một tên ác quỷ mạnh mẽ đến mức có thể phách lối khắp nơi, là người nắm quyền Trì gia với cái đầu đầy ắp mưu mô và kế hoạch to lớn... thế nhưng không biết làm tình như thế nào.

Lúc phát hiện ra điều này, Giang Lạc suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.

Cậu trắng trợn chế giễu Trì Vưu trong lòng, vừa nghĩ đến câu "Tôi muốn đè em" mà Trì Vưu từng nói với Giang Lạc, cậu lập tức hối hận không thôi.

Ban đầu trong con hẻm nhỏ, tại sao cậu lại dùng bùa hộ mệnh nhỉ? Dù tình huống đó có xảy ra thì chắc gì Trì Vưu đã biết làm. Cùng lắm là hắn bắt chước TV mơ hồ hú hí một trận, sau đó ngờ nghệch sờ soạng cậu vài cái. Tiếc quá, đúng là quá tiếc, lãng phí một tấm bùa hộ mệnh!

Giang Lạc nín cười trước ánh mắt kỳ quái của Cát Chúc, cậu ho nhẹ một tiếng, mở cửa phòng: "Động tác của anh ta làm tớ không thoải mái, được rồi, không nhắc đến anh ta nữa."

Cát chúc đi theo cậu, sau khi Giang Lạc đóng cửa, cậu ta mới hoàn toàn thả lỏng, co quắp trên sofa nói: "Làm người giàu mệt mỏi quá."

Trên người Cát Chúc bao phủ bởi phật khí, xuất trần thoát tục như thể không nhiễm chút mùi tiền, vì vậy để thay đổi khí chất cậu còn phải mang thêm mấy sợi dây chuyền vàng nặng đến mức đau cả cổ.

Giang Lạc đi tới ban công, Cát Chúc tháo dây chuyền vàng rồi thở phào nhẹ nhõm. Nhìn xuống dưới, gần nửa số người đã lên tàu.

Bọn họ nhìn một lúc, Cát Chúc nói: "Quái lạ..."

"Sao tớ không thấy đứa trẻ nào trong nhóm người lên thuyền thế nhỉ?"

Giang Lạc cau mày, cẩn thận nhìn mọi người: "Đúng là không có trẻ con thật."

Đột nhiên ánh mắt Cát Chúc sáng lên, chỉ về phía dưới: "Nhìn kìa, nhóm Văn Nhân Liên đã lên thuyền rồi."

Giang Lạc nhìn sang lối đi của dân thường thì thấy bạn mình đã lên thuyền.

Bọn cậu từ ban công trở lại phòng, Cát Chúc phát hiện trên bàn trà đặt một phong thư mời cùng với một chiếc hộp màu đen, cậu bèn cầm lên xem thử: "Giang Lạc, đây là thư mời đến vũ hội"

Giang Lạc đi qua nhận lấy phong thư rồi đọc một lần.

Trên tàu Angonise, dù không có thiết bị điện tử nhưng hoạt động giải trí dành cho người giàu lại không hề ít.

Tối nay, khi con tàu Angonise bắt đầu ra khơi, phòng khiêu vũ sẽ tổ chức một buổi vũ hội, người giàu hay dân thường đều đều được tham dự. Nhưng lại có một quy định rất kỳ lạ, đó là người giàu phải đeo nửa chiếc mặt nạ và đi bốc thăm cùng với dân thường trước khi vũ hội bắt đầu. Nếu họ rút được một tấm thẻ có hình vương miện, điều đó có nghĩa là họ sẽ trở thành "chủ nhân" của vũ hội đó, nhưng nếu rút trúng thẻ xiềng xích thì sẽ biến thành "nô lệ".

Chủ nhân có quyền lựa chọn nô lệ, nhưng nô lệ không có quyền từ chối sự lựa chọn của chủ nhân.

Quy tắc rất quá đáng, tuy nhiên thư chỉ là mời chứ không bắt buộc mọi người phải tham gia.

Song nếu tham gia thì phải chịu với quy tắc này.

Giang Lạc như có điều suy nghĩ: "Tớ đoán trong phòng cậu cũng có thư mời."

Cát Chúc trở về phòng xem thử, cậu nhanh chóng nhìn thấy một chiếc hộp màu bạc và một thứ giống như thư mời: ''Cậu đoán đúng rồi, trong thư mời của tớ cũng có nội dung tương tự.''

Hai người mở hộp ra, bên trong là một nửa chiếc mặt nạ.

Trong hộp Giang Lạc là một chiếc mặt nạ màu đen, nửa bên mặt là viên ruby điểm xuyết thêm một bông hoa hồng đỏ rực đang nở rộ, trên tai có đính lông vũ màu đen, trông rất thần bí và xinh đẹp, giống như một phụ kiện quý tộc trong thần thoại phương Tây.

Cậu nhẹ nhàng cầm lấy mặt nạ rồi nghiêng đầu nhìn vào trong chiếc hộp của Cát Chúc. Trong hộp của Cát Chúc là một chiếc mặt nạ màu bạc, kiểu dáng đơn giản hơn chiếc mặt nạ trong tay của Giang Lạc nhiều.

Cát Chúc hoang mang nói: "Giang Lạc, tụi mình sẽ tham gia vũ hội đêm nay sao? Tớ cảm giác cái quy tắc rút thăm này không được ổn lắm."

''Tớ cũng có cảm giác không hay về chuyện này, tuy nhiên vẫn phải tham gia thôi.'' Giang Lạc nhún vai, thứ quy tắc được giấu kín như thế này khiến cậu sinh ra tò mò và hưng phấn: "Chỉ có tìm ra bí mật của con tàu này thì chúng ta mới biết được rốt cuộc cá chình máu là gì. Huống chi vũ hội là thời điểm tốt nhất để chúng ta họp mặt với Lục Hữu Nhất và những người khác.'

Cát Chúc thở dài, lo lắng nói: ''Mong là tụi mình sẽ rút được tấm thẻ tốt.''

Giang Lạc nghe vậy, cơn hưng phấn đột nhiên trì trệ.

Với vận may này... liệu cậu có thể rút trúng thẻ chủ nhân không?

Nhưng sao mà một người có thể xui xẻo mãi được? Giang Lạc tự thuyết phục mình rằng có lẽ cậu đã đổi vận rồi, không thì sao cậu lại bốc trúng vé người giàu chứ?

Nghĩ như vậy xong cậu lại trở nên bình tĩnh.

Lúc bọn họ đang nghỉ ngơi, nhóm Lục Hữu Nhất cũng trở về phòng của mình.

Không gian trong phòng phổ thông nhỏ hẹp, giường chiếu chật chội, hơn nữa là phòng hai người. Mỗi gian phòng chỉ có ba bình nước khoáng miễn phi, còn lại không có thứ gì khác.

Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm một phòng, Văn Nhân Liên và Trác Trọng Thu một phòng, Khuông Chính và Samuel một phòng.

Sau khi cất đồ đạc, họ đứng ở cửa nhìn những người ra vào tìm phòng.

"Ở đây này đây này, mấy người đi nhầm rồi!"

"Ai bị giẫm rớt giày vậy hả? Tới lấy đi."

Dưới tiếng hò hét và tiếng ồn ào xen lẫn, sáu người tụ lại một phòng, cũng nhìn thấy thư mời vũ hội tương tự.

"Muốn đi không?" Trác Trọng Thu hỏi.

Văn Nhân Liên đọc hết nội dung trên bức thư rồi chậm rãi gật đầu.

"Tớ cũng muốn đi." Trác Trọng Thu ngồi xuống giường, nói: "Tớ vừa đi dạo ở đuôi tàu một vòng, định đến trước đầu tàu thì bị chăn lại, bọn họ cấm dân thường đến đầu thuyền, theo như họ nói thì đó là khu vực hoạt động của người giàu."

"Thời đại nào rồi mà còn phân chia giai cấp vậy chứ hả." Lục Hữu Nhất lầm bầm: "Thế mà quá trời người chịu được cái sự phân biệt này tranh nhau lên tàu."

"Cũng chính vì vậy nên mới lạ đó." Văn Nhân Liên cười híp mắt nói: "Người nghèo lên tàu khả năng là vì tiền. Nhưng đây chỉ là một con tàu du lịch thôi mà, ra biển rồi lại về. Bộ trên này có thứ gì để thu hoạch à, liều mạng có đáng không?"

Khuông Chính đột nhiên nói: "Có lẽ họ không biết mình sẽ chết."

"Đúng vậy." Văn Nhân Liên vỗ tay cái bốp: "Vũ hội đêm nay chia người ta thành hai thân phận, một là "chủ nhân" hai là "nô lệ", hai từ này có rất nhiều ý nghĩa. Có lẽ trong mắt người giàu thì người nghèo lên tàu chỉ là nô lệ, bọn họ căn bản không biết được con tàu du lịch này sẽ đi đâu và làm gì cả."

"Bây giờ chúng ta còn hoàn toàn không biết gì về khu vực của người giàu, theo như Trọng Thu nói, người giàu và người nghèo có khu vực hoạt động khác nhau, chúng ta không thể sang đó để tìm nhóm Giang Lạc, cũng không thể chờ họ mạo hiểm đến tìm chúng ta. Rốt cuộc chỉ có buổi dạ hội này là địa điểm thích hợp để gặp gỡ."

Samuel cái hiểu cái không gật đầu: "Chúng ta có rút được tấm thẻ chủ nhân không nhỉ?"

Diệp Tầm thản nhiên nói: "Tỷ lệ gần như là không."

Buổi vũ hội này, rõ ràng là hoạt động giải trí cho người giàu.

*

Tàu Angonise khởi hành.

Đường bờ biển dần dần lùi xa rồi lướt qua những chiếc tàu chở hàng, nước biển có phần âm u và đục vàng, rồi dần dần màu biển chuyển thành một màu xanh thẳm.

Hải âu bay quanh chiếc du thuyền, tiếng gió rít gào, quần áo Giang Lạc bị gió thổi tung lên, cậu đứng phía xa xa nhìn về phía boong tàu.

Trên boong tàu có rất nhiều người đang đứng, họ đứng bên cạnh lan can ngắm biển cả. Có vài thuyền viên đi qua, kiểm tra phao cứu sinh và dây thừng.

Trên biển, thời gian dần dần bị lẫn lộn, trong phòng của người gìau có đồng hồ, báo và tạp chí, còn có bàn cờ và bài poker để giết thời gian, Giang Lạc và Cát Chúc chơi một trò chơi cho đỡ buồn, sau đó đi ăn buffet. Đến bảy giờ tối, cả hai thay quần áo và đi đến phòng khiêu vũ.

Màn đêm buông xuống, những đám mây đen phủ lấy bầu trời đầy sao.

Ánh đèn trong phòng khiêu vũ rực rỡ chói mắt, đám người ở trong đó ăn uống linh đình, thoải mái uống rượu, ồn ào náo nhiệt.

Giang Lạc và Cát Chúc đeo mặt nạ che nửa khuôn mặt, người phục vụ trước cửa nhìn thấy mặt nạ của họ, thần sắc cung kính đặt hộp rút thăm trong tay lên bàn, cầm một hộp rút thăm khác đưa tới: "Xin mời hai vị."

Giang Lạc nhìn Cát Chúc một cái, khuyến khích cậu đi trước, Cát Chúc nuốt nước miếng, niệm Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn trong đầu, từ từ nhắm hai mắt rồi rút một tấm thẻ.

Giang Lạc: "Thẻ gì vậy?"

Cát Chúc mở một mắt, run rẩy lật tấm thẻ, chớp mắt thở phào nhẹ nhõm: "Thẻ vương miện."

Đại biểu cho "chủ nhân" nắm giữ quyền chủ động.

Giang Lạc yên lặng liếc nhìn tấm thẻ trong tay, áp chế ý nghĩ nguy hiểm muốn cướp đi, nhìn người phục vụ: "Có ai lấy được thẻ nô lệ từ hộp rút thăm này không?"

Người phục vụ mỉm cười nói: "Trước mắt vẫn chưa."

Giang Lạc nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm, cậu đưa tay vào hộp rút thăm chọn một tấm thẻ, vừa định lấy ra, một bàn tay khác cũng thò vào hộp. Ngón tay đeo găng trắng quấn quanh ngón tay của Giang Lạc, những tấm thẻ to bằng lá bài poker chồng chất bên tay hai người.

Giang Lạc ngẩng đầu lên, sau lưng cậu, một người đàn ông đeo mặt nạ trắng tinh trông rất quỷ quyệt lộ ra sống mũi cao và chiếc cằm tái nhợt. Hắn mỉm cười vui vẻ, dưới bóng đêm, đôi mắt xanh sẫm giống như bóng tôi xuyên qua mặt nạ cùng Giang Lạc đối mặt.

"Thuyền phó." Phục vụ xoay người nói: "Hai người không thể rút thăm cùng một lúc."

"Suỵt." Người đàn ông đưa tay còn lại lên môi: "Cậu không nhìn thấy gì hết."

Phục vụ không nói thêm gì nữa, ngầm đồng ý hành vi của người đàn ông.

"Quý khách, tôi nghĩ cậu chọn sai thẻ rồi." Thuyền phó nhìn về phía Giang Lạc, vẻ châm chọc ác liệt lộ rõ trên khoé miệng đầy mị lực của hắn. Hắn chậm rãi nói: "Quý khách có thể chọn tấm này."

Trong hộp rút thăm không ai thấy, lòng bàn tay Giang Lạc bị thẻ bài kiều diễm vẽ một vòng tròn ngứa ngáy.

***

Giang Lạc: ... Phụt

Không có ý gì, chỉ thấy anh không biết gì mà vẫn tiếp tục trêu người ta rất buồn cười thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.