Nhất động phân biệt phương hướng, nhị động phân biệt cát hung, tam động phân biệt âm dương, tứ động dẫn dắt linh hồn.
Nếu thật sự có ma quỷ tồn tại, vòng âm dương chắc chắn sẽ nhận ra ngay.
Nhưng nhìn dáng vẻ của em bé nhân sâm không giống nói láo, Giang Lạc suy tư chốc lát mới nghĩ đến một khả năng cuối cùng.
Bị nhốt bên dưới không phải là quỷ nữ mà là một cô gái.
Chậc, cơn hưng phấn của Giang Lạc tăng vọt.
Bây giờ cửa đang bị khóa, nếu Giang Lạc cố tình đi ra ngoài thì nhất định ngày mai sẽ bị phát hiện. Trước mắt Giang Lạc không muốn bị Phùng Lệ trách phạt thêm lần những, vì vậy ôm em bé nhân sâm lên giường, nói qua loa: "Rồi rồi rồi, dưới đó có quỷ. Chờ qua ngày mới anh xem thử thế nào nhé."
Em bé nhân sâm cực kỳ đồng ý, cũng không lén đi nữa mà nằm cạnh Giang Lạc chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay không hề xảy ra bất cứ chuyện gì, sáng ngày hôm sau, Chu Vô Độ dẫn nhóm của Văn Nhân Liên đến đón Giang Lạc. Giang Lạc giao em bé nhân sâm cho Chu Vô Độ: "Sư huynh, về sau củ sâm này nhờ anh chăm sóc."
Chu Vô Độ trợn tròn mắt, mừng không kể xiết: "Thật á?"
"Thật." Giang Lạc chân thành gật đầu.
Tại vì cậu không thích con nít kè kè bên người chút nào.
Em bé nhân sâm sững sờ nhìn cậu, tay chân múp míp quơ quơ: "Sao anh lại đưa em cho người khác nuôi, em là nhân sâm tinh mà!"
"Ừ ừ ừ, nhóc là nhân sâm tinh." Chu Vô Độ cười híp cả mắt: "Nhóc là ông giời con."
"Oe oe oe." Em bé nhân sâm vốn sinh ra phản ứng chim non với Giang Lạc, nước mắt nó lăn dài: "Em muốn bố cơ."
Nhưng thanh niên tóc đen vẫn dửng dưng mặc kệ, chăm chú thu dọn giường chiếu.
Sau khi sắp xếp đồ đạc xong, cả nhóm bước ra khỏi khu phòng tạm giam. Giang Lạc sực nhớ ra lời em bé nhân sâm đã nói, viện cớ quên đồ rồi trở vào bên trong.
Cuối hành lang, ánh đèn chiếu không tới nên chỗ này có vẻ hơi u ám và âm trầm. Giang Lạc không trì hoãn nữa, bắt đầu tìm kiếm trên đất nhưng mãi không nhìn ra được gì.
Cậu áng chừng kích cỡ em bé nhân sâm, kiên nhẫn tìm từng tấc dưới sàn nhưng vẫn không phát hiện được gì, và rồi cậu bỗng phát hiện một lỗ thông gió ở góc tường.
Lỗ thông gió đủ lớn cho một em bé nhân sâm chui lọt.
Giang Lạc nhìn vào bên trong, nó là đường ống hình tròn. Với đường kính như vậy, cậu bò hơi miễn cưỡng nhưng không phải không thể.
Giang Lạc đang định tháo lỗ thông gió ra thì đằng sau có người hô: "Giang Lạc, nhanh lên!"
Động tác của Giang Lạc dừng lại, chỉ có thể từ bỏ. Cậu không cam lòng chiếu đèn pin vào bên trong, trên mặt đất chảy ra một ít nước sâm màu vàng. Quả nhiên nhân sâm tinh nhỏ từ nơi này trốn ra, phía dưới ống thông gió còn có một lối khác đang bị khóa.
Giang Lạc huýt sáo trong lòng.
Phùng Lệ nghiêm túc đứng đắn, lão thiên sư hiền hòa dễ gần. Rốt cuộc trong phủ thiên sư đang che giấu bí mật gì?
Đừng nói dưới lớp mặt nạ vô tình vô dục đang ẩn giấu thứ đam mê biến thái nào đó chứ?
Cậu nén cơn tò mò của mình xuống, đứng dậy phủi bụi trên người rồi chạy ra ngoài.
*
Hôm nay phủ thiên sư khai đàn giảng bài.
Sáng sớm đã có rất nhiều người tập trung ở phủ thiên sư.
Địa điểm khai đàn là một sân tập thể dục ngoài trời. Chu Vô Độ và mọi người đến đón Giang Lạc sớm như thế là vì muốn dẫn cậu đi nghe giảng.
Trên đường, Chu Vô Độ phổ cập nói: "Mỗi năm phủ thiên sư đều sẽ có hai ba lần giảng bài thế này, người giảng có thể là lão thiên sư hoặc đệ tử chân truyền của lão thiên sư. Tiên sinh chưa bao giờ lên diễn thuyết cả, người giảng dạy lần trước là sư huynh của tiên sinh, nhị sư thúc của chúng ta."
"Thế hôm nay ai giảng bài vậy ạ?" Giang Lạc hỏi.
"Chắc là lão thiên sư." Chu Vô Độ dáo dác nhìn xung quanh, nhỏ giọng: "Lão thiên sư rất thích làm thầy."
Lúc đoàn người đi đến sân huấn luyện thì nơi đó đã chật ních người. Từng người ngồi xếp bằng trên đệm trông có vẻ đang rất chờ mong.
Đệ tử phủ thiên sư đứng xung quanh, nhường đường cho khách từ xa tới. Đứng quanh đó còn có một vài trưởng lão của lục đại gia tộc và những nhân viên khác.
Một lát sau, Phùng Lệ và Vương Tam Thán đi tới, Giang Lạc tạm biệt bạn mình rồi cùng Chu Vô Độ đi đến chỗ Phùng Lệ. Phùng Lệ nhàn nhạt gật đầu, nhìn một vòng, nhíu mày: "Lão thiên sư chưa đến à?"
Các đệ tử hai mặt nhìn nhau không dám nói lời nào.
"Không chỉ lão thiên sư mà các sư thúc cũng chưa đến." Giọng Phùng Lệ có vẻ không vui: "Các cậu đến chỗ lão thiên sư rồi mời tất cả quan khách đến."
Ba sư huynh đệ vội vàng chạy đến nơi lão thiên sư. Vừa vào cửa, Vương Tam Thán nói: "Anh đi tìm lão thiên sư, hai người tìm sư thúc sư bá đi, chúng ta phải nhanh lên, tiên sinh không thích ai đến trễ đâu."
Giang Lạc và Chu Vô Độ sang chỗ ở của những người khác, Giang Lạc hỏi Vô Độ: "Sư huynh, tiên sinh và lão thiên sư là bố con à?"
"Không phải." Chu Vô Độ lắc đầu nói: "Chẳng qua tiên sinh được lão thiên sư nuôi lớn, nếu tính theo quan hệ họ hàng thì tiên sinh là con trai em gái ruột của lão thiên sư, tức là cháu ngoại lão thiên sư.
Cháu ngoại sao.
Giang Lạc híp mắt lại: "Vậy mẹ của tiên sinh đâu? Từ sau khi em bái sư, hình như chưa từng gặp bố mẹ của tiên sinh."
Chu Vô Độ biến sắc, ra dấu "suỵt" với cậu. Anh cẩn thận nhìn xung quanh, thấy không có ai mới thở phào một hơi, lau mồ hôi trên đỉnh đầu: "Giang Lạc, em đừng nói mấy câu này trước mặt người khác. Tiên sinh và lão thiên sư kỵ nhất có ai nhắc đến bố mẹ tiên sinh, bọn anh cũng không biết bố mẹ tiên sinh ở đâu, chuyện này là thứ cấm kỵ ở phủ thiên sư đấy."
Nói xong anh còn rùng mình một cái, có thể thấy anh rất sợ hãi.
Chỗ dành cho khách gồm hai nơi, Giang Lạc và Chu Vô Độ chia nhau mỗi người một bên, Giang Lạc đi đến khu nhà ở phía Tây, vừa khéo đối diện có người đi tới.
Giang Lạc vội vàng chạy tới, nhưng khi đến gần thì phát hiện đây là Túc Mệnh Nhân vừa uống trà với lão thiên sư tối qua.
Túc Mệnh Nhân cũng nhìn thấy cậu.
Nhìn từ phía xa, bả vai của Túc Mệnh Nhân như phủ một tầng tuyết trắng. Tuyết nhuộm lông mi, lông mày y trắng xóa. Nhưng đây chỉ là màu tóc của Túc Mệnh Nhân mà thôi.
Khung cảnh phía sau Túc Mệnh Nhân là một mảnh xanh biếc, nhưng bản thân y như mới từ núi tuyết đi xuống, vừa hơi giống người mắc bệnh bạch tạng.
Giang Lạc giảm tốc độ, Túc Mệnh Nhân bước đến trước mặt cậu, đôi mắt giống như đã trải qua trăm năm nhìn cậu thật ôn hòa: "Bạn nhỏ đến đây làm gì vậy?"
Lạ thật, rõ ràng tuổi rất trẻ nhưng thái độ đó chẳng khác nào một bậc trưởng bối.
Giang Lạc cười nói: "Tiên sinh mời khách của lão thiên sư ra sân trước nghe giảng."
Túc Mệnh Nhân hiểu rõ gật đầu, dịu dàng nói: "Vậy thì đi thôi."
Giang Lạc đáp: "Tôi còn phải tìm những khách nhân khác nữa."
Túc Mệnh Nhân đột nhiên cười, y nói: "Nơi này chỉ một mình tôi ở."
Giang Lạc sững sờ, lập tức dẫn Túc Mệnh Nhân theo.
Đi được nửa đường, bên cạnh gốc cây có một con chim rơi xuống. Túc Mệnh Nhân rẽ ngang, đi đến dưới tàng cây nâng chú chim đó lên. Cánh chim nhỏ bị thương, nó đang gào thét.
Túc Mệnh Nhân kiên nhẫn dùng lá bùa bọc lấy đôi cánh gãy của chim nhỏ, chim nhỏ vẫn kêu không ngừng, tiếng kêu càng lúc càng đau đớn càng thê thảm.
Túc Mệnh Nhân nhìn lên, trên cây lấm tấm vết máu, y lần theo vết máu đến một gốc cây khác, dưới tàng cây là một chú chim non ngã chết.
"Hóa ra chim non qua đời, chim mẹ đau lòng quyên sinh." Túc Mệnh Nhân đau xót thở dài, lòng bàn tay vuốt nhẹ lông chim: "Đáng thương thật."
Giang Lạc rất có mắt nhìn người, lúc này cậu nhìn Túc Mệnh Nhân có thể thấy y thực sự đau xót vì một chú chim.
Y từ bi hỷ xả như độ lượng chúng sinh, không hề có một chút giả tạo.
Giang Lạc thổn thức một tiếng, so với tên Trì Vưu giả nhân giả nghĩa thì đúng là một trời một vực.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Túc Mệnh Nhân đưa tay bóp cổ con chim, bàn tay chậm chạp siết chặt lại.
Chim nhỏ rít lên từng tiếng, sau khi giãy giụa không có kết quả, rốt cuộc nó cũng yên tĩnh.
Giang Lạc khiếp sợ nhìn y.
Túc Mệnh Nhân nhận ra ánh mắt của cậu, quay sang Giang Lạc thắc mắc: "Sao vậy?"
Giang Lạc nhìn y rồi lại nhìn chú chim, không thể nào nói hết: "Tại sao anh lại giết nó."
Túc Mệnh Nhân nói: "Đây không phải giết."
Y cười cười, ánh mắt đó vẫn ngập tràn thiện ý: "Trông nó khổ sở như vậy nên tôi chỉ giúp nó thoát khỏi nỗi đau này thôi mà."
Y trả lời quá thản nhiên, Giang Lạc không thể nói được gì nữa.
Nhưng Túc Mệnh Nhân cũng không cần cậu trả lời, y chôn cả chim mẹ và chim con dưới tàng cây, sau đó cất bước: "Đi thôi."
Giang Lạc vẫn đang chết lặng bởi một màn chấn động vừa rồi, Túc Mệnh Nhân lại chủ động bắt chuyện với cậu: "Có vẻ sư tổ của cậu rất xem trọng cậu."
"Phải không?" Giang Lạc cười giả tạo: "Tôi rất biết ơn vì điều ấy."
"Cậu là một cậu bé ngoan." Túc Mệnh Nhân nhìn Giang Lạc bằng ánh mắt kì dị, nói khẽ: "Một ngày nào đó, danh tiếng của cậu sẽ vang vọng khắp nơi."
Giang Lac bị y nhìn, lại nhớ đến chú chim vừa bị bóp chết. Rốt cuộc y là người thế nào mà có thể giết chết một con chim nhưng không hề nổi lên sát ý?
Sau một lúc lâu, cậu cười nói: "Anh quá khen."
*
Phủ Thiên sư, trong thư phòng.
Ba người đang ngồi.
Phùng Lệ bình tĩnh nói: "Cho nên các anh nghi ngờ đệ tử của ta bị ác quỷ nhập?"
Trên lưng Trì Trung Nghiệp ướt đẫm mồ hôi, lão phủi sạch toàn bộ quan hệ đầu tiên: "Không phải tôi nói, là Kỳ Viên nói."
Bố của Kỳ Dã - Kỳ Dung vội vàng đáp: "Đó chỉ là suy đoán trước đó của tôi, nhưng anh Trì nói đúng, Giang Lạc ngay trước mắt cậu, không thể nào bị đoạt xá được. Tuy nhiên ngọc Nguyên Thiên chỗ tôi mất tích, tối hôm qua Kỳ Dã lại bị tai nạn giao thông..."
Giọng lão run rẩy: "Nếu không có bùa hộ mệnh chắc nó đã chết rồi! Kỳ Dã nói với tôi rằng tối qua nó nhìn thấy Trì Vưu hóa thành lệ quỷ, Trì Vưu đe dọa nó nên mới xảy ra tai nạn xe cộ như thế. Thiên sư Phùng, tôi thực sự lo Trì Vưu sẽ làm gì đó với người Kỳ gia!"
Phùng Lệ xoay nhẫn ngọc trên tay, chậm rãi nói: "Tại sao Trì Vưu lại động thủ với Kỳ gia chứ?"
Bố Kỳ và Trì Trung Nghiệp liếc nhìn nhau.
Phủ thiên sư không tham dự vào chuyện bọn họ hại chết Trì Vưu, e là lão thiên sư còn chưa nói chân tướng vụ việc này cho Phùng Lệ nghe.
Thế nên bọn họ càng không thể nói ra sự thật đó.
Sắc mặt Trì Trung Nghiệp đanh lại, hạ giọng nói: "Không biết thiên sư có từng nhìn thấy linh hồn của Trì Vưu không?"
"Đã từng." Phùng Lệ nói thêm: "Không khinh thường nó được đâu."
Giọng Trì Trung Nghiệp lại thấp hơn: "Vậy hẳn là cậu nhìn ra được oán khí Trì Vưu cực nặng."
Phùng Lệ nhìn ra.
Lần đầu tiên thấy Trì Vưu, Phùng Lệ đã chú ý đến luồng oán khí mạnh mẽ đó.
"Ác quỷ sở hữu oán khí nồng đậm như vậy, nếu luyện hóa thì pháp lực sẽ vô biên." Trì Trung Nghiệp nói: "Ai cũng nói thứ lợi hại nhất của Trì gia là thuật điều khiển rối, nhưng thực tế không phải, lợi hại nhất vẫn là thuật luyện hồn rối, ngay cả linh hồn người chết cũng có thể luyện hóa được... Chỉ cần thiên sư Phùng đồng ý hợp tác với chúng tôi, Trì gia chúng tôi nhất định luyện hồn Trì Vưu thành thức thần hoặc vũ khí cho cậu."
Lão ra điều kiện này với Phùng Lệ, tất nhiên là muốn phơi bày thứ tốt ra.
Phùng Lệ nhìn hai người, hỏi: "Các anh muốn gì."
Trì Trung Nghiệp vội vàng đáp: "Chúng tôi không cần cậu làm gì cả. Theo lời cậu nói, đệ tử của cậu Giang Lạc đã chia tay với Trì Vưu nhưng Trì Vưu vẫn dây dưa không dứt... Kỳ thi quốc gia giữa học kỳ 1 của mười hai trường sắp tới rồi. Chúng tôi định nhúng tay một chút vào kỳ thi của đại học Bạch Hoa, nhờ đệ tử của cậu làm mồi nhử để bắt Trì Vưu... Cậu thấy thế nào?"
Bố Kỳ nói thêm: "Cậu yên tâm, chắc chắn chúng tôi sẽ không làm đồ đệ của cậu bị thương đâu."
Phùng Lệ trầm tư.
Thật lâu sau y mới gật đầu, sau đó nâng chung trà, ý là tiễn khách.
Hai lão liếc mắt nhìn nhau rồi chào tạm biệt, chờ ra khỏi phủ thiên sư thật xa, Trì Trung Nghiệp hỏi: "Ông tính lợi dụng Giang Lạc để bắt Trì Vưu bằng cách nào?"
Bố Kỳ sa sầm mặt mày: "Ông định để Giang Lạc sống sót trở về thật sao? Ông quên nó từng nói sẽ báo thù cho Trì Vưu rồi à?"
Trì Trung Nghiệp sợ Phùng Lệ, lão bất an nói: "Nhưng nó với Trì Vưu chia tay rồi mà?"
"Ai biết đâu là thật đâu là giả chứ." Đỉnh đầu bố Kỳ như bị mây đen giăng kín, lão trầm mặt nói: "Kết quả đảm bảo nhất chính là để bọn chúng không còn đường trở về, cho chúng chết chung với nhau trong kỳ thi sắp tới."
"Vậy Túc Mệnh Nhân thì sao?"
"Túc Mệnh Nhân không xuống núi hai mươi bảy năm nay." Có vẻ Kỳ sợ ảnh hưởng đến điều gì đó, lão nhỏ giọng: "Từ khi Trì Vưu được sinh ra, y vẫn sống trên núi Trường Bạch, mãi đến khi Trì Vưu chết mới xuống núi."
"Vì tương lai giới huyền học, hi sinh thêm vài người, chắc chắn Túc Mệnh Nhân sẽ hiểu cho chúng ta."
*
Sau khi giờ giảng bài kết thúc, Giang Lạc và bạn mình ở lại phủ thiên sư một đêm, hôm sau liền quay về trường.
Chuyện đầu tiên sau khi Giang Lạc về trường làm là kiểm tra cạm bẫy do mình bố trí, thế nhưng chỉ thấy trái tim tượng thần và một chiếc ghim cài hoa hồng ruby.
Trên trái tim tượng thần có vết cháy xém, xem ra chiếc bẫy này đã phế đi của Trì Vưu một cánh tay rồi.
Giang Lạc không hứng thú lắm, cất những thứ này thật kỹ. Còn chiếc ghim hoa hồng kia, mỗi khi nhìn cậu lại nhớ đến trận đối đầu nguy hiểm trong con hẻm nọ. Vì vậy Giang Lạc thẳng tay vứt nó vào hồ nước.
Nếu Trì Vưu còn có thể mò đến thì cậu cũng phục hoàn toàn.
Sau đó, Giang Lạc nghỉ ngơi hai tuần. Hai tuần sau, thời điểm thi giữa kỳ đã đến.
Mười hai trường đại học trên cả nước đồng loạt bước vào đợt thi giữa kỳ, nhưng độ khó mỗi nơi mỗi khác. Viện trưởng Từ gửi thông báo đến cho họ, Giang Lạc phát hiện địa điểm tiếp theo chính là một chiếc du thuyền cực kỳ xa hoa.
Du thuyền tên Angonise, phía dưới còn có hình ảnh của nó. Vẻ ngoài của nó xinh đẹp và lộng lẫy, giống như một tiểu thư quyền quý sang trọng khiến bao người say mê.
"Chỉ có ba kiểu người mới có thể lên du thuyền Angonise." Viện trưởng Từ duỗi ngón tay nói: "Một là thuyền viên, hai kiểu khác là thường dân và người giàu. Các em phải đóng vai thường dân và người giàu, tham gia chuyến du ngoạn mà không bị nghi ngờ để hoàn thành kỳ thi. Nhiệm vụ lần này là điều tra về một loài cá kỳ quái."
"Loài cá kỳ quái?"
Viện trưởng Từ nói: "Đúng, tên gọi của nó là cá chình máu."
"Qua những lần điều tra, hàng năm du thuyền này sẽ tiến về nơi sâu thẳm ở vùng biển Caribbean, cách tuyến hàng hải mấy dặm anh, ngay vùng biển quốc tế. Không ai biết con tàu đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau mỗi lần trở về trên tàu có rất nhiều người chết. Dù là vậy, năm thứ hai ra khơi, vẫn có vô số người tham gia chuyến tàu này."
"Điều kỳ lạ hơn nữa là tất cả những du khách lên xuống tàu đều im lặng về mục đích của chuyến đi. Chúng ta phải mất rất nhiều công sức mới biết được bọn họ đang đi tìm một loài cá tên là cá chình máu."
Viện trưởng Từ nghiêm túc nói: "Kỳ Dã bị thương nên cậu ấy sẽ không tham gia kỳ thi lần này. Chúng ta có tám vé tàu, mong rằng các em sẽ hoàn thành nhiệm vụ, trở về thành công."
"Tất nhiên, vé được mua không đăng ký bằng thông tin thật của các em. Kể từ lúc các em lên tàu, nhớ hãy đóng cho tốt vai diễn của bản thân. Tám vé bao gồm hai vé người giàu và sáu vé thường dân, các em tiến hành bốc thăm lựa chọn."
Giang Lạc rút đại một tấm, lật qua xem, là vé của người giàu.
Thân phận giả của cậu có tên là "Chung Vệ", Giang Lạc xem thẻ căn cước của người này, không khỏi nhíu mày.
"Chung Vệ" là tên công tử xa hoa liều lĩnh thích đánh nhau, nét nào ra nét đấy, phong lưu tùy hứng, không sợ trời không sợ đất. Giang Lạc thích thiết lập thế này.
Một tấm vé người giàu khác cũng được rút ra, đó chính là con người nhà nghèo Cát Chúc. Cát Chúc cầm tấm vé tàu người giàu mà tay run nhẹ lên, vui đến mức rơi nước mắt, nức nở nói: "Không ngờ có ngày tớ được như vậy!"
Trác Trọng Thu tấm tắc cảm thán, vỗ vỗ vai cậu: "Lên tàu rồi chắc bọn tớ phải nhờ cậu và Giang Lạc cứu tế đấy."
Viện trưởng Từ cười nhìn bọn họ nhao nhao một lúc, phủi tay: "Được rồi được rồi, tất cả chú ý. Trên tàu Angonise rất nghiêm ngặt, khách khứa sẽ được kiểm tra cặn kẽ từng chút, vậy nên các em phải chuẩn bị cho tốt, đừng bị lộ."
"Quan trọng nhất là," Viện trưởng Từ cười haha: "Phải chú ý an toàn."
Mọi người cười hì hì đồng ý: "Vâng viện trưởng yên tâm ạ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]