Chương trước
Chương sau
Trên đường ôm em bé nhân sâm quay lại, trong đầu Giang Lạc cứ mãi nghĩ tới Túc Mệnh Nhân. Đi một đoạn thì cậu nhận ra tay áo mình ươn ướt.

Nhìn xuống, cậu thấy em bé nhân sâm đang lau nước mắt bằng ống tay áo của mình, thỉnh thoảng lại ngước lên lén nhìn cậu, canh sao cho Giang Lạc thấy được dáng vẻ rơi lệ của nó.

Giang Lạc nhếch môi lên cười thích thú. Nhưng cậu là con người với trái tim sắt đá, cố ý giả bộ không nhận ra.

Em bé nhân sâm sốt ruột kéo tay áo cậu, bập bẹ nói: "Anh có thể thả em ra được không?"

Giang Lạc cười hiền từ: "Không thể."

Em bé nhân sâm khóc lóc: "Nhưng anh không thả em đi thì em sẽ bị ăn mất."

Giang Lạc cũng thương tình đáp lại: "Nhưng nếu thả nhóc đi thì anh sẽ bị bẻ chân mất."

Em bé nhân sâm ngỡ ngàng, rõ ràng nó không ngờ rằng lại có người không dính chiêu này của nó.

Biểu cảm Giang Lạc thay đổi, cậu phì cười búng vào thân nó: "Nhóc con láu lỉnh này, ra vẻ đáng thương không có tác dụng với anh đâu. Nếu nhóc muốn người khác tha thì đáng thương thôi là chưa đủ."

Em bé nhân sâm suy tư.

*

Trong phòng khách, sau khi Giang lạc rời đi, Phùng Lệ ngồi ở vị trí chủ tọa nhìn bạn bè của Giang Lạc, bình thản nói: "Nói đi."

Văn Nhân Liên lên tiếng: "Lúc tiên sinh ra ngoài thì Trì Vưu lại đến tìm Giang Lạc. Hôm qua lúc chúng con đang ăn tối thì Trì Vưu ngang nhiên xuất hiện. Nhưng cuộc gặp mặt tối hôm qua cũng không hẳn là điều xấu, giữa Giang Lạc và Trì Vưu đã xảy ra xích mích, hình như Giang Lạc sắp tỉnh ngộ rồi ạ."

Phùng Lệ bình tĩnh chà hai ngón trỏ vào nhau: "Hai đứa nó gặp nhau mấy lần rồi?"

Văn Nhân Liên thận trọng trả lời: "Nhiều nhất hai lần."

Y cười cười: "Cả ngày Giang Lạc không ở cùng chúng con thì cũng đi làm nhiệm vụ của trường, hoặc ở trong trường thôi. Hành tung của con người còn dấu vết mà lần theo, nhưng quỷ thoắt ẩn thoắt hiện khó lòng phòng bị."

Ý là nói cho Phùng Lệ biết đều là Trì Vưu đến tìm Giang Lạc trước, chứ Giang Lạc không liên quan gì đến chuyện này.

Phùng Lệ mặc kệ lời này đáng tin hay không, chỉ nói: "Nếu các cậu đã đến phủ Thiên Sư rồi thì cứ ở lại đây vài ngày. Ngày mai phủ Thiên Sư mở đàn dạy học, ta sẽ nhắn cho trường các cậu một tiếng."

Mấy người Văn Nhân Liên nhìn nhau.

Ngoại trừ Kỳ Dã tạm thời bị gọi về nhà tối qua và Ma Quỷ không tiện đặt chân vào phủ Thiên Sư thì những người còn lại đều ở lại.

Trác Trọng Thu hào phóng cười, chủ động nói: "Vậy làm phiền Thiên Sư rồi."

Phùng Lệ nghiêng đầu nói: "Vô Độ, cậu đi sắp xếp phòng cho bọn họ."

Chẳng mấy chốc, trong phòng khách chỉ còn lại một mình y. Phùng Lệ nhắm mắt lại, kiên nhẫn chờ giây lát, sau đó nghe thấy tiếng bước chân của Giang Lạc.

"Thưa tiên sinh." Giang Lạc nói: "Sư tổ không nhận nhân sâm đã thành tinh ạ."

Phùng Lệ thở nhẹ, chậm rãi nói: "Đợi sư huynh cậu về thì bảo nó đưa một củ khác qua."

"Vậy còn củ này..."

Cậu chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy em bé nhân sâm nói to: "Bố ơi ơi!"

Phùng Lệ và Giang Lạc ngạc nhiên nhìn em bé nhân sâm cùng một lúc. Chỉ thấy nó ôm chặt ngón tay của Giang Lạc, hai mắt rưng rưng nói: "Bố ơi, bố phải bảo vệ con."

Học tập nhanh thật sự.

Khóe mắt Giang Lạc giật giật, hình như Phùng Lệ cũng nở một nụ cười, nói: "Củ nhân sâm này, tạm thời con nuôi đi."

Giang Lạc: "... Dạ."

Giang Lạc vừa đồng ý xong, Phùng Lệ nói tiếp: "Bùa hộ mệnh của cậu đã được phát động."

Giang Lạc gật đầu và khiêm tốn thỉnh giáo: "Sư phụ, bùa hộ mệnh này là gì mà có thể đưa con về Phủ Thiên Sư trong nháy mắt vậy?"

"Đây là bùa mà toàn bộ đệ tử trực thuộc phủ Thiên Sư đều có, được chính mỗi Thiên Sư tự tay vẽ. Khi cậu cho rằng tình huống hiện tại vô cùng nguy cấp thì bùa hộ mệnh sẽ kích hoạt." Phùng Lệ đứng dậy, chậm rãi đi đến trước tủ gỗ, lấy ra một nhành liễu từ bên trong: "Mỗi đệ tử chỉ có một lá bùa duy nhất."

Giang Lạc nhìn nhành liễu trong tay y, mí mắt khẽ giật: "Tiên sinh?"

Phùng Lệ nghiêng đầu, đôi mắt sắc bén của y quét qua người cậu: "Ta đã nói với cậu, nếu ta mà thấy cậu gặp Ác Quỷ nữa thì sẽ đánh gãy chân cậu ngay."

Giang Lạc oan ức nói: "Lúc ác quỷ đến tìm con, người ra ngoài rồi nên con đâu có cách nào chạy đi tìm người được."

Phùng Lệ còn chưa lên tiếng thì Giang Lạc lại suy sụp nói tiếp: "Con biết anh ấy là người như thế nào mà... nhưng anh ấy không cho con đi. Lúc nguy hiểm gần kề thì bùa hộ mệnh kích hoạt."

"Thưa tiên sinh," Giang Lạc lau nước mắt: "Con hoàn toàn tỉnh ngộ rồi, trước giờ người chỉ muốn tốt cho con. Con đã nhìn thấu bộ mặt thật của Trì Vưu, từ nay về sau nhất định sẽ không bị anh ta mê hoặc nữa."

"..." Phùng Lệ ném cành liễu đi, nói: "Cậu hiểu được là tốt rồi."

Giang Lạc vừa mỉm cười lại nghe Phùng lệ tiếp tục nói: "Nhưng chuyện nó đến tìm cậu mà cậu không chủ động kể ta nghe, đây chính là phạm lỗi. Mấy cái khác thì khỏi, phạt cậu vào phòng tạm giam rồi hối lỗi một ngày."

Lúc trước là vì thiết lập yêu đương da diết nên Giang Lạc mới không tiện tố cáo với Phùng Lệ. Do đó cậu đành tìm cách ám chỉ Văn Nhân Liên nói cho Phùng Lệ, có điều cậu không ngờ Phùng Lệ nghiêm khắc hơn cậu tưởng, né được đánh gãy chân nhưng vẫn phải vào phòng tạm giam.

Một chi tiết vô cùng sai lầm như vậy mà bám riết không tha, Giang Lạc cực kì ghét cảm giác bị quản thúc nghiêm ngặt thế này.

Giang Lạc cúi đầu" "Vâng con biết rồi."

Phòng tạm giam nằm trong góc vắng vẻ nhất của phủ Thiên Sư, nơi này rất ít người qua lại.

Giang Lạc chưa đến đây bao giờ nên phải nhờ Chu Vô Độ đưa tới. Chu Vộ Độ thông cảm hỏi: "Tiên sinh bắt em ở trong phòng tạm giam bao lâu?"

Giang Lạc chậm rãi trả lời: "Một ngày."

"Một ngày? Chuyện nhỏ." Chu Vô Độ nói: "Mấy sư huynh đệ tụi anh cũng bị tiên sinh phạt nhốt mấy lần rồi. Gọi là phòng tạm giam vậy thôi chứ thật ra cũng chỉ như một căn phòng kín yên tĩnh. Chẳng qua không có mạng với sách báo gì, muốn giết thời gian chỉ có thể ngồi thiền. Ngoại trừ buồn chán ra thì những cái khác vẫn tốt, có cả chỗ tắm và đi vệ sinh. Em cứ an tâm mà ở, sáng mai anh lại đến đón em."

Anh nói, cậu gật gù nghe. Giang Lạc cứ thế một đường ôm chăn nệm theo Chu Vô Độ tới phòng tạm giam.

Phòng tạm giam được bố trí trông giống một nhà ngục, cửa sắt được lắp ở hai bên hành lang. Quả nhiên Chu Vộ Độ rất quen thuộc với nơi này, anh nhanh chóng kiếm được một căn phòng sáng sủa và thoáng đãng. Sau khi thả mấy món đồ trên tay xuống, anh vỗ vai an ủi Giang Lạc: "Yên tâm đi, anh sẽ lo cho bạn của em. Em cứ luyện vẽ bùa với viết chữ thì thời gian sẽ trôi nhanh thôi."

Giang Lạc đánh giá căn phòng rồi gật đầu nói: "Cảm ơn sư huynh."

Trước khi đi, Chu Vô Độ để lại cho cậu một túi chân gà cay. Cửa sắt đóng lại, nơi này chỉ còn mỗi Giang Lạc.

Căn phòng đơn sơ chỉ có một chiếc giường và một bộ bàn ghế. Có một ô cửa sổ phía trên bức tường để tia nắng mặt trời chiếu vào. Dưới ánh nắng vàng rực, những hạt bụi lấp la lấp lánh.

Giang Lạc trải giường rồi đi vào nhà vệ sinh xem thử. Phòng khá nhỏ nhưng vẫn sạch sẽ.

Em bé nhân sâm bò ra khỏi giường, nó nhân lúc Giang Lạc lơ là mà trèo lên tường. Tuy nhiên vừa gần chạm đến cửa sổ thì bị cậu bắt được.

Giang Lạc cười lạnh: "Con trai ngoan của bố, định đi đâu đấy?"

Em bé nhân sâm thét lên, Giang Lạc bèn quăng nó vào học tủ và đóng lại. Cậu đặt lưng lên giường chuẩn bị ngủ một giấc.

Lúc cậu tỉnh dậy, ánh nắng bên ngoài đã ngả màu đỏ cam, Giang Lạc đoán bây giờ là khoảng bốn giờ chiều.

Tới giờ ăn tối, mấy người bạn của Giang Lạc có ghé qua một chuyến, vừa thương vừa hả hê đối với cậu, thậm chí tốt bụng mang theo nước lọc và bữa tối đến.

Văn Nhân Liên cảm thấy rất áy náy, y nói nhỏ: "Xin lỗi cậu nha, Giang Lạc. Là tôi lỡ miệng kể chuyện Trì Vưu gặp cậu cho Thiên Sư nghe."

Giang Lạc không để bụng chuyện đó, nói: "Không sao đâu, cậu chỉ muốn tốt cho tớ thôi."

Văn Nhân Liên thở dài, y không ngờ dù mình đã tẩy trắng Giang Lạc đến vậy nhưng cậu vẫn không thoát khỏi trách phạt từ Phùng Lệ. Mấy đại gia tộc này lúc nào cũng lắm luật lệ thật.

"Mấy món đồ cậu nhờ tôi lúc trước ấy, tôi đem đến rồi." Văn Nhân Liên nói: "Có điều phòng tạm giam không cho phép mang theo nhiều đồ nên tôi bỏ vào phòng cậu rồi."

Giang Lạc cảm ơn y.

Mấy người họ đứng ngoài phòng tạm giam trò chuyện với Giang Lạc nửa tiếng, cho đến khi bị người đệ tử coi chừng dãy phòng mời ra mới thôi. Phòng tạm giam một lần nữa trở nên vắng vẻ. Trời sập tối, Giang Lạc vẽ vài lá bùa rồi lại đi ngủ.

Lúc cậu đang mơ màng ngủ, đồ vật trong ngăn bàn không chịu ngồi yên. Giang Lạc hé mắt, nhìn em bé nhân sâm trèo khỏi bàn rồi trốn ra ngoài qua lỗ thông gió phía dưới cánh cửa sắt.

Giang Lạc lại nhắm mắt, cậu không sợ em bé nhân sâm bỏ trốn được.

Tối đến, cánh cửa ngoài dãy phòng tạm giam đã khóa chặt. Dù nó có trốn thế nào cũng chạy trời không khỏi nắng.

Cậu thiu thiu chuẩn bị ngủ tiếp, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa. Tiếng khóc của em bé nhân sâm truyền từ lỗ thông khí vào, nó dùng hai tay hai chân bò đến giường, túm lấy tấm mền rồi leo vụt lên, run rẩy trong lòng Giang Lạc: "Bên ngoài có quỷ!"

Không biết em bé nhân sâm đã đi đâu mà toàn thân dính bẩn đen sì. Giang Lạc ghét bỏ quăng nó sang một bên, thờ ơ nói: "Trong Phủ Thiên Sư làm sao có quỷ được!"

Em bé nhân sâm run lẩy bẩy, nước mắt tuôn rơi thấm ướt một mảng chăn của Giang Lạc, trông cũng không khác đái dầm là mấy. Giang Lạc lạnh lùng xách nó vào phòng tắm rồi đặt nó vào bồn rửa tay, rửa ráy sạch sẽ.

Bùn đen được rửa sạch, nhưng Giang lạc lại phát hiện nước dùng để vệ sinh cho nhân sâm hơi ngả vàng.

Khá giống trà sâm.

Em bé nhân sâm nín khóc, nói nhỏ: "Anh không uống hả?"

Giang Lạc hỏi lại: "Uống gì cơ?"

Em bé nhân sâm trả lời một cách đương nhiên: "Nước tắm của em."

"..." Giang Lạc thả em bé nhân sâm vào bồn nước.

Em bé nhân sâm lại nổi lên, nhìn Giang Lạc xả nước trong bồn đi, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng vô cùng.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho em bé nhân sâm, Giang Lạc nhìn thấy một dấu răng trên lưng nó. Cậu nhíu mày: "Nhóc bị cắn à?"

Em bé nhân sâm rùng mình: "Ở đây có quỷ, cô ta muốn cắn em!"

Không thể nào.

Kể cả ác quỷ như Trì Vưu cũng chỉ dám lén lút khống chế sư huynh Kiều. Con quỷ nào lại dám to gan làm loạn bên trong Phủ Thiên Sư chứ?

Có lẽ thấy Giang Lạc không tin, em bé nhân sâm lớn tiếng nói: "Có quỷ thật đó, còn là quỷ nữ nữa! Cô ta bị nhốt dưới lòng đất, em bị cô ta bắt lại lúc rơi xuống dưới. Móng tay dài ơi là dài, mồm thì thối hoắc, thiếu chút nữa là em bị cắn làm đôi rồi."

Giang Lạc nhăn mặt: "Ở dưới lòng đất?"

Cậu không hề biết rằng ở dưới phòng tạm giam còn có một tầng hầm.

Giang Lạc thấy rất hứng thú. Cậu cầm em bé nhân sâm bước tới cửa, nhìn ra ngoài thông qua lỗ thông gió.

Hành lang tối đen, thậm chí là im ru không một tiếng động. Cả dãy chỉ có riêng phòng cậu là sáng đèn.

Bấy giờ, chỉ có một mình Giang Lạc bị nhốt ở đây.

Giang Lạc nói khẽ: "Nhóc bị rơi ở đâu? Suỵt, nói nhỏ thôi."

Nhóc nhân sâm che miệng, đưa cái tay rễ cây của mình ra chỉ về phía cuối hành lang.

Giang Lạc hỏi tiếp: "Rồi làm sao nhóc chạy thoát được sau khi bị cô ta bắt?"

"Quỷ nữ bị xích lại," nhân sâm nhỏ thì thầm, "Em đạp lên mặt cô ta rồi nhảy ra ngoài."

Nghe cũng hợp lý, Giang Lạc suy nghĩ một chút rồi đột nhiên lắc lắc vòng âm dương.

Chuột màu vàng kim phi như bay tới cuối hành lang rồi nhanh chóng quay về, hung hăng lắc đầu.

Em bé nhân sâm thấy chuột thì sợ quá, chui thẳng vào lòng Giang Lạc.

Giang Lạc lôi nó ra, búng vào trán nó, mệt mỏi nói: "Trẻ con nói dối sẽ bị người lớn bỏ vô nồi rồi thịt đấy nhé."

Em bé nhân sâm khóc lớn: "Em không có nói dối mà!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.