Lúc Chu Mộ Phỉ cònđang ngẫm cách dạy bay cho nó,thì nghĩ chỉ cần kiên quyết ép buộc TiểuĐiêu Nhi luyện vài lần, cùng lắm ngã vài lần thôi, thì Tiểu Điêu Nhi cóthể học được cách bay rồi.
Nhưng lý tưởng thì lúc nào cũng hoàn hảo, trong khi hiện thực thì thật dã man.
Tiểu Điêu Nhi bị y đạp vài lần, ngã hết mấy lần, cơ hồ đã nửa chết nửa sống rồi, nhưng mà nó – vẫn – còn – chưa – biết – bay!
Cuối cùng, nhìn thấy Tiểu Điêu Nhi vừa nhắm mắt vừa kêu thảm thiết, đập haicái cánh không ra bất cứ quy luật gì, giống y chang như đá tảng rớt từtrên cây rớt xuống, Chu Mộ Phỉ rốt cuộc đã không còn hy vọng gì nữa,đành phải lao xuống dùng móng vuốt bắt lấy nó, nản chí ngã lòng mà bayvề nhà.
Đến bây giờ, Chu Mộ Phỉ mới hiểu ra, chứng bệnh sợ độ cao của Tiểu Điêu Nhi là bệnh nan y không chữa nổi, đành phải bỏ cái ý niệm dạy nó bay qua một bên, bắt đầu dạy võ công cho nó.
Về sau, mỗilần luyện kiếm với Độc Cô Lưu Vân, Chu Mộ Phỉ đều sẽ để Tiểu Điêu Nhi ởbên cạnh nhìn. Đợi đến lúc rảnh rỗi thì sẽ nghiêm túc chỉ từng chiêuthức đơn giản cho nó.
Cũng may, chỉ số thông minh của Tiểu ĐiêuNhi không hề thấp, nó lại có hứng thú với võ công Chu Mộ Phỉ dạy, họcrất là nghiêm túc, vì thế mỗi một chiêu thức đều được nó luyện rất rahình ra dáng.
Chu Mộ Phỉ thấy Tiểu Điêu Nhi trẻ nhỏ dễ dạy thìmừng rỡ vô cùng. Từ đó về sau, mỗi ngày đều ‘giúp chồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thanh-than-dieu/727439/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.