Độc Cô Lưu Vân luyệnkiếm trở về, thấy Chu Mộ Phỉ đang buồn bực tột độ, liền nhịn không đượcphải hỏi han: “Mộ Phỉ, làm sao thế?”
Chu Mộ Phỉ liền nói hếtchuyện mang Tiểu Điêu Nhi ra ngoài học bay cho Độc Cô Lưu Vân nghe, vừanói vừa dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn Tiểu Điêu Nhi.
Tiểu Điêu Nhi hiểu ánh mắt y, liền xấu hổ cúi đầu xuống.
Độc Cô Lưu Vân nhìn Tiểu Điêu Nhi đang hổ thẹn ở bên kia, lại quay đầu nhìn Chu Mộ Phỉ đang ủ rũ, trấn an mà nói: “Mộ Phỉ, đừng giận nữa. Tiểu Điêu Nhi mới vừa đầy tháng, có chút sợ cao là chuyện thường thôi mà. Có thểlà do ngươi quá mong muốn nó thành công rồi. Theo ta thấy, không bằng để qua mấy ngày nữa đi, đợi nó lớn thêm chút nữa thì từ từ dạy dỗ nó, cólẽ sẽ học bay được.”
Chu Mộ Phỉ nghe thế thì thầm nghĩ: hay cókhi là như vậy thật, liền gật đầu, nói: “Được, vậy qua nửa tháng nữa, ta lại mang nó đi ra ngoài học bay. Mấy ngày nay để ta luyện kiếm vớingươi. Lại nói, đã lâu rồi ta chưa có luyện kiếm với ngươi.”
ĐộcCô Lưu Vân nghe thế thì vui sướng mà gật đầu: “Vậy thì tốt quá, vừa lúcngươi có thế giúp ta nghiệm chứng xem kiếm pháp có tiến bộ lên không.”
Vì thế, sáng hôm sau, sau khi dùng cơm sáng xong, Độc Cô Lưu Vân và Chu Mộ Phỉ liền mang theo Tiểu Điêu Nhi đi về phía rừng cây luyện kiếm.
Đến nơi, Độc Cô Lưu Vân đặt Tiểu Điêu Nhi lên tảng đá lớn bóng nhẵn thườngngày ngồi nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thanh-than-dieu/727438/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.