Nhưng hiện tại Độc Cô Lưu Vân không có ở đây, chonên y chỉ có thể sống bằng sức mình, dùng mỏ ngậm khăn quay đầu cố hếtsức lau a lau, nhưng mỏ chim thì làm sao có thể linh hoạt như tay ngườiđược, vì thế kết quả ra sao thì không cần phải nói nữa.
Chu MộPhỉ nỗ lực cả nửa ngày, cũng chỉ có thể khiến cho bộ lông ướt sũng không còn chảy nhỏ giọt nữa, nhưng vẫn còn kém xa cái chữ “khô” cả vạn dặm.
Chu Mộ Phỉ nản lòng quăng cái khăn đã bị thấm ướt kia đi, lại ngậm lấy cáikhăn khác quấn lung tung khắp cả người mình, rồi nhảy lên bàn nằm úp sấp chờ cho lông khô.
Ước chừng qua hết một nén nhang, lông trênngười rốt cuộc cũng đã khô được phân nửa, lúc này Chu Mộ Phỉ mới vươncánh bay lên giường, sau đó ngậm lấy cái chăn mỏng đắp lên người [đừngcó hỏi tôi vì sao y có lông rồi mà còn bày đặt đắp chăn làm gì, cái nàylà do thói quen của y thôi~], đặt đầu nằm lên gối của Độc Cô Lưu Vân,nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Lại qua một lúc thật lâu sau, Chu Mộ Phỉ buồn bực phát hiện bản thân bị mất ngủ.
Không biết có phải vì đã quen có Độc Cô Lưu Vân ngủ cùng rồi hay không, giờchỉ còn mình y cô đơn chiếc bóng ngủ một mình, liền cảm thấy khó chịukhông quen.
Giờ nằm ở trên giường Độc Cô Lưu Vân, gối đầu lên cái gối của hắn, đắp chăn của hắn, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi đặctrưng của thiếu niên đó, nhưng dù thế nào thì Độc Cô Lưu Vân cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thanh-than-dieu/727400/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.