Chớp mắt một cái liền qua lễ Trung Thu, hai ngàynghỉ của Độc Cô Lưu Vân cũng đã kết thúc, lại tiếp tục đến phòng luyệnkiếm luyện công như bình thường.
Bởi vì Chu Mộ Phỉ bị thương ngay cánh phải, không thể bay ra sau núi bắt thỏ hoang rắn độc, cũng khôngthể luyện kiếm cùng Độc Cô Lưu Vân, đành phải nằm trên giường của Độc Cô Lưu Vân mà dưỡng thương ngủ nướng.
Lúc tỉnh lại thì phát hiệnbản thân đã bỏ lỡ mất bữa điểm tâm, Chu Mộ Phỉ đói đến mức phải tự mòdậy xuống bếp kiếm ăn, cũng may Độc Cô Lưu Vân đã sớm phân phó Trần mụchuẩn bị cho y một phần thịt thỏ nướng thơm ngon rồi.
Chu Mộ Phỉcàn quét toàn bộ con thỏ hoang cho vào cái bụng sôi ùng ục của mìnhxong, liền ra ngoài tản bộ tiêu thực, miễn cho việc chỉ biết ăn khôngbiết động đậy biến thành một com chim béo phì bay cũng không nổi thì bikịch lắm a.
Đi bộ hơn nửa giờ mới quay trở về, đúng lúc nhìn thấy Độc Cô Lưu Vân từ trong phòng luyện công đi ra.
Hóa ra đã đến giờ ăn cơm trưa rồi.
Chu Mộ Phỉ cùng Độc Cô Lưu Vân đến tiền thính ăn cơm, không muốn lại mộtmình nằm ngốc ở trong phòng chán muốn chết, vì thế y cùng Độc Cô Lưu Vân đi đến phòng luyện công. Tuy không thể cùng luyện kiếm với hắn, nhưngđứng đó nhìn hắn luyện kiếm cũng tốt mà, ít ra cũng có người làm bạn,còn hơn là một mình ở trong căn phòng trống huơ trống hoắc kia chả cóchút náo nhiệt nào.
Vốn Độc Cô Lưu Vân và Chu Mộ Phỉ đều nghĩ sựkiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thanh-than-dieu/727399/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.