Hai tên thanh niên kia liếc nhìn nhau một cái, cảm thấy có chút không cam lòng nhìn con đại điêu phi thường dũng mãnh hung mãnh cứ như thế mà mất đi.
Một lát sau, người thanh niên đằngsau lớn tiếng nói với Độc Cô Lưu Vân: “Ngươi nói con điêu này là dongươi nuôi sao? Chứng cứ đâu?”
“Đúng vậy đúng vậy!” Cái tên thanh niên lúc nãy muốn bắt Chu Mộ Phỉ lập tức phụ họa theo: “Con điêu này rõ ràng là do đại gia ta dùng tên bắn xuống! Thằng nhóc ngươi nhân cơ hộinày mà chiếm tiện nghi sao?! Thức thời thì lập tức buông con điêu kia ra rồi tránh sang một bên, nếu không thì coi chừng đại gia ta không kháchkhí với ngươi!”
Độc Cô Lưu Vân nhìn thấy hai tên này bắn thươngĐiêu Nhi yêu dấu của mình, lửa giận trong lòng đã sớm dấy lên hừng hực,cực kỳ muốn giết chết hai người này báo thù cho Điêu Nhi. Nhưng sau khinhìn thấy cách ăn vận của họ, nghĩ chắc chỉ là thợ săn bình thường ở gần đây mà thôi, Điêu Nhi của hắn cũng chỉ bị thương cánh phải, chỉ cầnđiều dưỡng thích đáng thì sẽ hoàn toàn khôi phục như xưa, cho nên mớiquyết định đại nhân đại lượng phóng cho hai tên này một con ngựa*.
*phóng cho một con ngựa: ý chỉ không truy cứu trách nhiệm gì nữa.
Nào ngờ hai tên đầu sỏ này lại còn không biết sống chết quấy rối hắn, mưutoan chiếm đoạt Điêu Nhi của hắn về làm của riêng, cơn lửa giận nãy giờvẫn áp chế ở trong lòng nhất thời lại bùng lên, hàng lông mày tạo thànhmột độ cao lạnh như băng, nói: “Sao ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thanh-than-dieu/727398/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.