Cứ liên tục vài ngày như vậy, buổi sáng Chu Mộ Phỉ luôn thành thật ởtrong phòng, đợi đến nửa đêm thì trèo giường bay ra cửa sổ, lướt quatường vây đến sau núi tìm Độc Cô Lưu Vân. Đương nhiên là y không đi taykhông rồi, trước khi gặp Độc Cô Lưu Vân, y đều bay đến mấy chỗ gần đósăn vài món ăn dân dã, có đôi khi là thỏ hoang, đôi khi là gà rừng, cũng có lúc lại là một con chim hoang. 
Vì thế, đây là kiếp sống bảyngày diện bích ít chịu đói bụng nhất từ trước tới nay của Độc Cô LưuVân, cũng là kiếp bị phạt trôi qua nhanh nhất. 
Đương nhiên, ChuMộ Phỉ không hề biết rằng, ngay từ lần đầu tiên y vụng trộm chuồn ra tìm Độc Cô Lưu Vân, Quý Lăng Hiên đã phát hiện ra bí mật của y. 
Vàobuổi tối ngày thứ hai, trong khi y đang lợi dụng bóng tối lúc nửa đêm mà trèo tường ra ngoài, Quý Lăng Hiên đã đứng ngay trong bóng cây của gốcđại thụ gần đó mà yên lặng nhìn y, đôi mắt chợt lóe ra một tia vui mừng. 
Vân Nhi có thể nuôi được một con điêu trung thành như thế, không uổng phímấy năm nay nó đã phải vất vả chăm sóc bảo hộ cho đại điêu cẩn thận nhưvậy. 
Quý Lăng Hiên nhìn thấy cảnh tượng này, cao hứng còn chưa kịp, sao có thể chạy ra vạch trần hai đứa chứ? 
Vì thế, bảy ngày qua đi, Độc Cô Lưu Vân được triệu hồi về Phong Kiếm sơntrang, không khỏi thầm cảm thấy may mắn vì chuyện Điêu Nhi vụng trộmmang thức ăn ra mấy ngày nay sư phụ lại hoàn toàn không biết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thanh-than-dieu/727401/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.