Rối rắm trong đầu chưa được giải thì đột nhiên có người lạ mặt bước vào đây, trên người cũng đang bị thương nhưng hình như rất nhẹ, vừa nhìn được rõ mặt thì hình như không được vui cho lắm ha, rất lạnh lùng nhưng cũng rất đẹp trai nam tính, thật là gu của tôi đó, nhưng mà lạnh nhạt như vậy thật không giống đến thăm bệnh, giống với đi đòi nợ hơn. Vừa vào đã trực tiếp ngồi xuống ngay cái bàn đá không hề có ý muốn lại gần giường bệnh này, nữa ngày vẫn chưa thấy mở miệng, chỉ dùng mắt to trừng mắt nhỏ cứ như thế này chưa chết vì đau đã bị nghẹt thở chết rồi. Nên tôi đành mở miệng nói trước thôi “Này anh bạn, đến đây có việc gì không?”.
Người đàn ông ấy vẫn ngồi như tạc tượng, một hồi lâu nói ra một câu thật khiến người ta đánh vào trong mặt mà “ta chỉ đến để cảm ơn ngươi vì đã cứu ta thôi, với lại muốn nhìn tình hình của ngươi như thế nào rồi, hình như đã khỏe hơn nhiều rồi, như thế cũng tốt ta không muốn ai vì ta mà phải chết cả, việc đi săn thức ăn sắp tới cứ giao cho ta, con mồi về ta sẽ chia cho ngươi một phần, cứ an tâm tịnh dưỡng coi như ta đang trả ơn cho ngươi đi”.
Cái tên mặt than này đến để trả ơn mà cứ tưởng là đi giết người không đấy, làm ông đây lo lắng muốn chết, cứ tưởng thân thể này gặp hạn xui chứ vừa bị thương vừa bị đòi nợ là chết thật đấy. Chỉ đành ậm ừ để hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-gap-phai-toc-truong-toc-duc-lang/2720782/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.