Tần Miễn thầm giật thót một cái, nhưng mặt tỉnh bơ nói “Việc này đúng là khiến người khó hiểu. Bất quá Lôi gia vô quyền vô thế, không có gì đáng giá để tính kế. Vệ cô nương từng là nha hoàn đắc lực của thế gia vọng tộc, có lẽ suy nghĩ không giống với người thường.”
“Cũng đúng.” Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí không rối rắm vấn đề này nữa.
Buổi chiều hôm đó, Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí phụ hỗ trợ trong tiệm, giảm bớt nhiều áp lực cho Tần Miễn, Lôi Thiết. Chứng kiến không ít người sống tại trấn trên tự mang bát đến ăn malatang, hai huynh đệ giật mình không ngớt. Kỳ thật rất nhiều khách nhân đề nghị Tần Miễn, Lôi Thiết mở rộng cửa tiệm hoặc đổi sang một căn tiệm diện tích lớn hơn, nhưng một là chưa có cơ hội, hai là Tần Miễn tạm thời không có nhiều *** lực, huống chi lại sắp tới cuối năm. Việc này về sau mới tính.
Buổi tối, bốn người ngồi trong tiệm ăn lẩu nóng hổi, rồi cùng ngồi xe trâu về nhà. Bởi hôm nay đồ ăn bán hết sớm, lúc về tới thôn, mặt trời chỉ vừa xuống núi.
Tần Miễn nói Lôi Thiết đánh xe trâu tới cửa lão trạch luôn. Hắn không phủ nhận là muốn đi cười nhạo Đỗ thị. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Bên lão trạch vừa bưng thức ăn lên bàn.
Tần Miễn xách một giỏ đồ ăn vào cửa, mặt treo nụ cười, cất giọng nói: “Cha, nương, mọi người sắp sửa ăn cơm sao? Xem ra chúng ta về đúng lúc. Ta và Thiết ca mang không ít đồ ăn về cho cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-mien-vi-ky-nam/1568813/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.