Tần Miễn theo bản năng nói tiếng “Được”, hồi thần lại, vỗ một bàn tay lên đầu Trịnh Lục, dở khóc dở cười “Tiểu tử ngươi dám tính kế lão bản ngươi.”
Thấy Vương Thuận cũng trông mong nhìn hắn, nghĩ nghĩ, nói: “Được, việc làm ăn trong tiệm bận rộn, biểu hiện của hai người các ngươi và sư phó nướng thịt đều không tệ. Như vầy đi, về sau mỗi tối những ngày mồng ‘Một’ ta và tiểu lão bản các ngươi sẽ mời các ngươi ăn cơm chiều trong tiệm, ví dụ như ngày Một, Mười một, Hai mươi mốt.”
Vương Thuận và Trịnh Lục vui mừng, vội vàng nói cảm tạ, thuận tiện nịnh hót Tần Miễn. Malatang, lẩu hay thịt nướng trong tiệm hương vị đều cực ngon, khiến họ nếm qua một lần còn muốn ăn lần nữa.
Lôi Thiết ho nhẹ một tiếng, lãnh đạm đảo mắt qua.
Tâm Vương Thuận, Trịnh Lục phát lạnh, bước nhanh đi làm việc tiếp. Bọn họ không sợ đại lão bản, nhưng đối với vị ‘tiểu lão bản’ này, đáy lòng vừa kính vừa sợ. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lôi Thiết đổ canh lẩu nóng hổi mới nấu xong vào bát to, đặt lên quầy.
Tần Miễn ngắm nhìn, có cải bó xôi, thịt viên, thịt dê, nấm và khoai tây, đều là món khoái khẩu của hắn.
“Đừng quá tốt với bọn họ.”
“Hả?” Tần Miễn cắn nửa viên thịt viên, sững sờ nhìn y. Lôi Thiết không nói lời nào, chỉ nhìn thẳng hắn.
Tần Miễn mỉm cười, cầm lấy tăm trúc xiên một viên thịt trong bát lên, cười tủm tỉm đưa y.
Lôi Thiết duỗi tay nhận, xoay người trở lại nấu canh.
Bên kia, sư phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-mien-vi-ky-nam/1568812/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.