Nghe xong câu hỏi của tộc trưởng Linh Lan rơi vào trầm mặc hai giây , sau đó cất tiếng nói. “Ta với bộ lạc của ta bị lạc mất nhau trong một lần đi săn, ta không rõ hiện tại bộ lạc của ta ở đâu nhưng trước kia ta với bộ lạc của mình sống rất xa. Ta chưa từng tới đây lần nào, ta biết ngài không tin tưởng ta nhưng ta xin thề rằng ta không có lý do gì để làm hại mọi người, mà hiện tại ta đã không còn nơi nào để về, ta cũng không ngu ngốc đến mức đi chọc vào địa bản của ngài. Một mình ta có thể làm nên trò trống gì được chứ” nói xong Linh Lan cũng không nói thêm câu nào nữa.
Nàng biết là ai khi trong trường hợp này cũng nghi ngờ, dù sao không thân không thích lại một mình chạy tới chốn này, lài ai cũng sẽ có phản ứng như tộc trưởng.
“Ngươi đừng cho là ta không biết ngươi đang diễn kịch, không phải ai cũng sẽ ngu ngốc tin lơì ngươi nói giống như tên Vương Lạp đó, cha ta nhất định sẽ không để ngươi được toại nguyện” Lỵ Cơ lên tiếng quát tháo sau đó nhìn về phía tộc trưởng.
Tộc trưởng thâý vậy cũng không có ý phản bác, quả thật ông vẫn còn chút nghi ngờ đối với Linh Lan dù sao thì bảo vệ bộ lạc này là nhiệm vụ của ông, ông không thể yếu lòng đôí với một giống cái lần đầu gặp mặt được.
“vâỵ….y ta phải làm sao để ngài tin tưởng ta” Linh Lan thấy vậy lên tiếng hỏi tộc trưởng, tộc trưởng nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-the-thu-ta-co-he-thong-lac-09/2823866/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.