“Cô là thú nhân giống cái mà Vương Lạp đã đưa về đây sao” người cất tiếng nói đầu tiên khi đến trước mặt Linh Lan chính là cha của Lỵ Cơ người mà nàng đã đoán được đây là tộc trưởng của bộ lạc Bắc Hạ.
“ phải , là ta”, “có chuyện gì sao” Linh Lan vừa lịch sự cúi chào vừa có chút mơ hồ trả lời câu hỏi vừa rồi của tộc trưởng,
“ ngươi có biết ta là ai không?” thú nhân đó lại bình thản nói tiếp.
“ ta không rõ câu hỏi của ngài có ý từ gì nhưng ta biết chắc ngài là tộc trưởng ở đây có phải không” Linh Lan cũng trả lời lại một cách chắc chắn.
Mọi người đều nhìn Linh Lan và xì xầm to nhỏ, thấy Linh Lan cũng không nói sai tộc trưởng thầm khen ngợi, giống cái nhỏ này thật thông minh cũng không đoán chắc rằng ta có phải một trong những trưởng lão có quyền ở đây hay không, nàng ta mới chỉ quan sát một chút đã biết chắc chắn rằng ta là tộc trưởng của chỗ này.
* Giống cái này nhỏ nhắn lại thật hiểu lễ phép, càng nhìn càng thuận mắt, tên tiểu tử Vương Lạp này thật có phúc, không giống với mấy tên nhãi nhà hắn*, nghĩ tới đây tộc trưởng vừa tức vừa bực mình khuân mặt tức đến xung quanh đều cảm nhận được lửa giận, Lỵ Cơ thấy cha già của mình như vậy liền tưởng cha đang tức giận với giống cái của Vương Lạp mang về, lòng thầm đắc ý.
“ xin hỏi ngài tìm ta là có chuyện gì sao, nếu ngài muốn gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-the-thu-ta-co-he-thong-lac-09/2823867/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.