Mất hai khắc mới đến nơi hẹn, Khiết Anh ngồi trong xe ngựa đưa cho Vĩnh Ninh mảnh khăn lụa che mặt và nói: “Hiện tại đang ở ngoài nên người hãy mang cái này lên để tránh có người nhận ra công chúa.” Vĩnh Ninh gật nhẹ rồi đưa tay nhận lấy chiếc khăn lụa màu trắng ấy rồi cầm lên che lại gương mặt như hoa của mình.
Khiết Anh cùng Tiểu Mai bước xuống xe xem xét tình hình rồi mới đưa tay đỡ Vĩnh Ninh bước xuống. Cả ba cùng sải bước nhanh đi vào trà lâu tránh người để ý. Khiết Anh dẫn Vĩnh Ninh thẳng lên phòng theo sắp xếp của nàng.
Vừa mở cửa ra thì thấy Lâm Mặc đã đứng sẵn ở cửa đợi, Vĩnh Ninh xúc động kéo khăn che mặt ra và bước đến ôm chầm lấy y: “Lâm ca ca, muội thật nhớ huynh!”
Lâm Mặc cũng vòng tay ôm lấy than hình nhỏ nhắn ấy và nói: “Ta cũng rất nhớ muội, Ninh nhi!” Khiết Anh xoay người đóng cửa rồi thản nhiên bước đến bàn ngồi xem như đôi uyên ương kia là không khí.
Khiết An đứng lên nói: “Công chúa, tướng quân hãy qua bên đây ngồi tâm sự, chúng ta qua phòng bên đợi sẵn xem xét bên ngoài luôn!” Nói xong Khiết Anh nắm tay Khiết An cùng Tiểu Mai và Tiểu Đào đi ra mà chẳng chờ câu trả lời vì nàng biết căn bản hai người họ không có nghe a!!
Lâm Mặc đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô hỏi: “Hôm nay bọn muội lại lấy cớ gì xuất cung vậy?”
Vĩnh Ninh tựa người vào lồng ngực ấm áp của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thay-nguyet-lao-se-duyen/2793991/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.