Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, Từ Hàn cùng Khiết Anh lên ngựa tiếp tục hồi kinh cùng Trình Ẩn và Tiểu Mai. Cả bốn người ra khỏi khu rừng ấy thì đến một thôn trấn nhỏ, vừa đến cổng trấn đã gặp Tử Hạo và Khiết An với Châu Phong và Tiểu

Đào đang đứng đó chờ bốn người họ.

Khiết An thấy Khiết Anh cùng Tử Hàn cưỡi ngựa tới thì vội vã chạy đến nắm tay nàng hỏi thăm: “Tỷ tỷ, tỷ có sao không? Sao muội thấy mặt tỷ có chút tái nhợt vậy?”

Khiết Anh cười nhẹ vỗ vỗ tay nàng trấn an: “Ta không sao, muội đừng lo lắng quá.” Nghe nàng nói như vậy Khiết An chỉ gật đầu cho qua.

Tử Hàn nhìn Tử Hạo nói: “Mau hồi kinh thôi.” Tử Hạo gật đầu cùng ba người kia lên ngựa. Hắn cúi xuống nói với Khiết Anh: “Nếu nàng có mệt thì dựa vào ta, đừng tựa lên Hắc Bảo như vậy sẽ ảnh hưởng đến nội thương và cũng

rất nguy hiểm.” Khiết Anh gật nhẹ rồi hắn thúc ngựa về phía trước.

Tử Hạo nhìn hắn như vậy có chút khó tin thầm lẩm bẩm: “Đây thật sự là hoàng huynh sao?” Khiết An quan sát cử chỉ của hắn từ lúc Khiết Anh bị thương đến giờ mà nàng cứ cau mày khó hiểu, chẳng lẽ hắn thích nàng sao?

Mọi người phi ngựa được một đoạn thì Khiết Anh cảm thấy buồn ngủ, nàng liền tựa vào ngực Tử Hàn tìm nơi an ổn rồi khẽ thiếp đi, Tử Hàn luồn tay vào eo nàng ôm chặt lại rồi giật dây cương điều chỉnh lại tốc độ phù hợp.

Do tốc độ chậm rãi nên mọi người quyết định hồi kinh luôn trong đêm nhưng cũng phải đến sáng ngày hôm sau thì tất cả mới về đến cổng hoàng cung.

-------------*******-------------

Tại hoàng cung nơi chính điện, Tử Hàn dìu Khiết Anh cùng Tử Hạo và Khiết An bước vào cùng với bốn người Trình Ẩn, Tiểu Mai, Châu Phong và Tiểu Đào vào bái kiến long nhan. Tất cả đồng loạt quỳ xuống hành lễ: “Nhi thần

(dân nữ) (thuộc hạ) bái kiến phụ hoàng (hoàng thượng) vạn tuế! Vạn vạn tuế!”

Hoàng thượng ngồi trên long kỷ gật đầu cười: “Miễ lễ, tất cả bình thân!” Mọi người đồng thanh: “Tạ ơn phụ hoàng (hoàng thượng)” Tử Hàn ân cần đỡ Khiết Anh đứng lên khiến tất cả bá quan văn võ cùng hoàng thượng nhìn muốn



lòi mắt ếch, đây là nhị vương gia lạnh lùng vô tình sao? Hay là hôm nay mặt trời đã đổi hướng rồi?

Hoàng thượng tuy có chút bị dọa sợ nhưng vẫn uy nghi cất tiếng nói: “Các khanh quả thật không làm trẫm thất vọng khi thay trẫm đi điều tra mọi việc. Cao Khiết Anh và Cao Khiết An nghe trẫm phong thưởng.”

Khiết An dìu Khiết Anh đồng loạt quỳ xuống, hoàng thượng đứng lên chất hai tay ra phía sau uy nghiêm nói: “Hai khanh có công giúp sức điều tra nên trẫm phong tước vị quận chúa cho hai khanh, từ nay sẽ gọi là Khiết Anh

quận chúa và Khiết An quận chúa, thưởng cho năm mười lượng vàng, hai mươi mẫu đất nơi ngoại thành cùng biệt phủ quận chúa và năm mươi sấp lụa tơ tằm!”

Khiết Anh nghe xong không biết phải nói gì, Khiết An nhanh chóng khấu đầu nói: “Khiết An và tỷ tỷ tạ chủ long ân.” Khiết Anh thấy cô cúi đầu thì vội vàng cúi theo.

Hoàng thượng gật đầu nói tiếp: “Tử Hàn và Tử Hạo có công tra án nhưng vì đã có tước vị vương gia nên trẫm chỉ ban năm mươi lượng vàng, hai mươi viên dạ minh châu cùng ba mươi sấp lụa quý Thục Quốc tiến cống.”

Tử Hàn và Tử Hạo cúi đầu: “Nhi thần tạ ơn phụ hoàng.”

Ông nhìn bốn người còn lại nói: “Trình Ẩn, Châu Phong, Tiểu Mai và Tiểu Đào cũng góp phần tìm ra chứng cứ nên ban mỗi người mười lượng vàng, hai mươi sấp lụa cùng phong cho Tiểu Mai và Tiểu Đào thành nhất đẳng nô tỳ

hầu hạ hai quận chúa cùng ban them cho một rương trang sức.”

Bốn người vội quỳ xuống đồng thanh: “Tạ ơn hoàng thượng.” Hoàng thượng gật đầu rồi quay về long kỷ nhìn Lý công công.

Lý công công bước lên hô lớn: “Bãi triều!”

Tất cả mọi người đồng thanh: “Cung tiễn hoàng thượng!” Rồi mọi người quay qua thay nhau chúc mừng các nàng được tấn tước phong vị. Đáp lễ xong thì Tử Hàn cho người chuẩn bị xe ngựa đưa các nàng và hành lý cùng vật thưởng.

Về đến phủ thì Nghiêm Trung ở quân doanh chưa về, Khiết Anh và Khiết An cúi đầu hành lễ với Túc Trân: “Nữ nhi bái kiến mẫu thân.”

Tức Trân gật đầu mỉm cười: “Mấy đứa về rồi sao? Có đói không? Anh nhi con sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy chứ?” Bà nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt thì vội vàng lo lắng bước đến hỏi.



Khiết An nắm tay bà nói: “Không sao đâu ạ! Tại cưỡi ngựa đường xa nên tỷ ấy mệt một chút thôi mẫu thân, để tỷ ấy về nghỉ ngơi là được rồi!”

Khiết Anh cũng gượng cười nói: “Dạ đúng vậy ạ, với lại con lạ chỗ ngủ không ngon nên như vậ thôi, chỉ

cần con ngủ đủ giấc là sẽ không sao. Mẫu thân người đừng lo lắng quá!.”

Túc Trân gật đầu: “Được, được! Vậy con mau vào tron nghỉ ngơi đi, một chút mẫu thân nấu cháo yến rồi sẽ mang vào cho con tẩm bổ nha!” Khiết Anh gật nhẹ rồi được Tiểu Mai dìu vào phòng nàng nghỉ ngơi.

Túc Trân nắm tay Khiết An kéo lại bàn trà ngồi hỏi chuyện: “Sao các con đi chung mà công chúa và Lam Mặc lại hồi kinh trước gần một tháng các con mới về? Có chuyện gì sao?”

Khiết An biết bà nghi ngờ nên cô vội bịa chuyện: “Dạ không có ạ! Chỉ là chúng con ở lại giúp tân quan huyện ổn định cuộc sống của người dân ở đó nên mới chậm trễ như vậy thôi ạ!”

Bà nhìn nàng vởi vẻ mặt không tin tưởng hỏi lại: “Thật không?”

Khiết An nắm tay bà mỉm cười nói: “Nữ nhi nói thật ạ! Nếu người không tin thì có thể hỏi hai vị vương gia ạ!”

Bà nghe vậy liền xua tay nói: “Không cần, không cần. Các con không sao là ta đã yên tâm rồi.” Rồi bà nhìn vật phẩm được mang từ xe ngựa vào, bước đến mở ra thì bà há hốc mồm ngạc nhiên, giơ tay chỉ chỉ vào chúng rồi quay qua hỏi Khiết An: “An nhi, những thứ này…”

Khiết An cười tươi nói: “Là hoàng thượng ban tặng đấy ạ! Còn phong cho con và tỷ tỷ là quận chúa cùng với hai mươi mẫu đất và một biệt phủ nơi ngoại thành nữa ạ, còn Tiểu Mai và Tiểu Đào được phong làm nhất đẳng nô tỳ

ngang hàng với trưởng quản cung nữ trong cung đó ạ!”

Bà nhìn nàng rồi quay qua nhìn Tiểu Đào bên cạnh, trong lòng ngập tràn niềm vui nói: “Thật sao? Các con đúng là khiến Cao gia ta thật hãnh diện đó. Nào An nhi, con hãy kể cho ta nghe mọi chuyện ở đó đi!” Khiết An gật đầu

rồi dìu bà về lại bàn trà ngồi, Tiểu Đào rót trà cho cả hai người rồi Khiết An bắt đầu kể chuyện trừ việc Khiết Anh là nàng tuyệt giấu nhẹm, bà càng nghe thì nụ cười trên môi càng sâu. Tuy bà không có nam hài nhưng hai nữ nhi này luôn không làm bà và Nghiêm Trung thất vọng, đúng là quá tự hào mà. Còn Khiết Anh sau khi về phòng thì nàng thiếp đi luôn đến tối, Túc Trân mang cháo yến đến thì nàng dùng xong liền ngủ luôn một mạch đến trưa hôm sau mới tỉnh lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.