Khiết Anh được Tiểu Mai dìu đến gốc cây ngồi nghỉ thì cô nhìn nàn mỉm cười hỏi: “Tiểu thư đói chưa ạ? Muội có hái ít trái cây cho người đây,để muội đi lấy.” Khiết Anh gật nhẹ, Tiểu Mai vội vàng bước đến gần đó cầm lên một mớ trái cây được đặt trên chiếc khăn tay rồi đưa cho nàng. Tử Hàn và Trình Ẩn cũng bước đến gần đống lửa mà ăn trái cây cùng sưởi ấm.
Trời càng về khuya thì xung quanh càng yên tĩnh, Khiết Anh tựa người vào thân cây cổ thụ vì không quen ngủ như vậy với một phần sương xuống có chút lạnh nên nàng cứ trằn trọc mãi, khẽ quay qua thấy Tiểu Mai đã ngủ từ lúc
nào thì nàng khẽ nhích người rồi từ từ đứng dậy đi ra nơi Hắc Bảo nằm mà ngồi xuống.
Tử Hàn và Trình Ẩn tựa người vào thân cây bên cạnh cảm nhận có động tĩnh vội mở mắt ra, thấy nàng đứng dậy đi ra thì hắn giơ tay chặn Trình Ẩn rồi một mình đứng lên bước đi theo nàng. Hắn thấy nàng ngồi bên cạnh ngắm Hắc
Bảo đang ngủ, hắn ngôi xuống bên cạnh nàng nhẹ giọng hỏi: “Không ngủ được sao? Có phải do vết thương hay không?”
Khiết Anh lắc đầu: “Không phải, chỉ là không ngủ được thôi, Còn ngài sao cũng thức vậy có phải do tôi làm ngài thức giấc không?”
Hắn lắc đầu: “Chỉ là hôm nay có chút khó ngủ thôi vừa hay có thể nói chuyện cùng nàng.”
Khiết Anh mỉm cười khẽ quay đầu nhìn Tiểu Mai rồi quay lại nhìn hắn hỏi: “Vương gia, Trình hộ vệ đã có gia đình chưa?”
Hắn nghiêng đầu lặp lại: “Gia đình?”
Khiết Anh gãi giã đầu: “Ý là có nương tử chưa đó!”
Hắn lắc đầu: “Vẫn chưa. Nàng hỏi chi vậy?”
Khiết Anh cười cười hỏi tiếp: “Vậy ngài ấy là người như thế nào?”
Tử Hàn nhìn về phía trước nói: “Y là một người lỗi lạc, cương trực, là một thuộc hạ tài năng và trung thành.” Hắn chợt quay lại nhìn nàng hỏi: “Nàng sao lại quan tâm đến y vậy?”
Khiết Anh cười tươi lộ ra chiếc răng khểnh xinh xắn nói: “Vương gia, nếu tôi muốn se duyên cho Tiểu Mai và Trình hộ vệ thì có được không?” Nàng quay qua nhìn hắn với ánh mắt mong chờ.
Hắn nhìn vào đôi mắt ấy thì cảm nhận được sự mong chờ trong ánh mắt liền khẽ cười nói: “Chắc sẽ được, bổn vương thấy có vẻ y cũng để ý đến Tiểu Mai cô nương.”
Khiết Anh phấn khỏi nói: “Thật sao? Quá tốt rồi. Lần này hồi kinh tôi sẽ tìm cách se duyên cho muội ấy thôi.”
Tử Hàn gật đầu: “Được, bản vương sẽ giúp nàng.”
Khiết Anh vui vẻ nói “Cảm ơn vương gia. Nhưng mà vương gia ngài có thể đừng xưng “bổn vương” với tôi nữa không? Bộ ngài sợ tôi không biết ngài là vương gia sao?”
Tử Hàn im lặng không lên tiếng, một hồi lâu Khiết Anh thấy hắn im lặng thì có chút hoảng sợ trong lòng. Không phải đã chọc hắn tức giận rồi chứ? Mấy nay tuy hắn lên cơn lạ thường nhưng lại rất dễ thở nhưng giờ hắn giận lên
thì e mệt mỏi rồi. Nàng định lên tiếng thì nghe hắn nói: “Được, từ nay ta sẽ không xưng hô “bổn vương” với nàng nữa.”
Khiết Anh đơ mặt nhìn hắn: “H…hả???”
Tử Hàn kiên nhẫn lặp lại: “Ta nói từ nay sẽ không xưng hô “bổn vương” với nàng nữa nhưng nàng cũng đừng xưng hô “dân nữ” với ta có được không?” Ánh mắt nhìn nàng ẩn chứa sự sủng nịch lẫn ôn nhu dưới đáy mắt.
Khiết Anh không hề để ý híp mắt cười: “Được thôi, nói chuyện như vậy thoải mái hơn rất nhiều đó.”
Tử Hàn bỗng nhiên quay sang hỏi nàng: “Ta có thể gọi nàng là Anh nhi không?”
Khiết Anh nghe hai từ “Anh nhi” này có chút kỳ lạ, mặc dù phụ mẫu luôn gọi nàng như vậy nhưng so với Tử Hàn gọi lại có chút không giống, hai từ “Anh nhi” này xuất phát từ miệng hắn sao cứ như đang gọi người hắn yêu vậy,
âm thanh nhẹ nhàng lại dịu dàng ôn nhu. Khiết Anh chợt giật mình quăng nhanh cái suy nghĩ điên rồ ấy ngay lập tức, chỉ là cách gọi đơn thuần là do nàng giỏi suy nghĩ nhiều mà thôi. Nàng nhìn hắn gật đầu: “Tùy ngài thôi, dù sao cũng chỉ là cách xưng hô nên gọi sao cũng được mà.”
Tử Hàn sau khi nghe nàng nói vậy thì mỉm cười thầm nghĩ: “Vậy nếu ta gọi nàng là vương phi của ta thì cũng được đúng không?” Nhưng hắn nào dám nói ra, không chừng dọa nàng chạy mất luôn thì khổ. Khiết Anh nhìn thấy hắn
cười thì nàng chợt reo lên: “Vương gia, ngài hãy cười nhiều một chút, ngài cười lên trông thật đẹp!” nàng vừa nói vừa đưa hai tay lên chống cằm mà ngắm nụ cười của hắn.
Tử Hàn nghe vậy cơ mặt có chút căng cứng nhưng rồi rất nhanh dãn ra cùng nụ cười sâu một chút: “Được, ta sẽ nghe lời nàng. Giờ nàng có thể kể ta nghe về quá trình nàng se duyên cho hoàng tỷ và A Tuyết không? Ta rất hiếu kỳ về chuyện này.” Khiết Anh suy nghĩ một chút liền gật đầu, vì dù sao hắn cũng đã biết nên cũng đâu cần giấu diếm làm gì nữa. Nàng liền kể cho hắn nghe quá trình giúp đỡ Lâm Mặc cùng công chúa và chuyện thái tử và A Tuyết hết cho hắn nghe, hắn nhìn nàng say sưa kể chuyện mà nụ cười trên môi càng thêm đậm hơn, cả hai ngồi
trò chuyện vui vẻ dưới màn sương lạnh đến sáng mới kết thúc câu chuyện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]