Chương trước
Chương sau
Sau khi cha Tư đưa người trở về nhà, vui mừng hớn hở đi tới Chu gia,còn cố ý ở cửa bấm hai tiếng loa, sợ người khác không biết ông ta tới.Kết quả ấn nửa ngày không ai đi ra, ông ta nhíu mày xuống xe.Nghĩ thầm chẳng lẽ đứa nhỏ kia còn giận dỗi sao?Đúng, lúc trước Tư Tư trộm tiền hại cô là Tư Tư không đúng, bọn họ trách cô, nhưng chuyện cũng đã qua lâu như vậy rồi.Cha Tư vừa xuống xe, chợt nghe thấy tiếng mở cửa.Ông ta sửa sang lại âu phục, đi xuống xe."Vân Vân..."Một câu còn chưa ra khỏi miệng, một người phụ nữ trung niên mở cửa sắt ra, nghi ngờ hỏi: "Ông tìm ai?"Nói xong, ngạc nhiên nhìn ông ta: "Là ông?"Cha Tư cũng nghi hoặc: "Bà là?"Thím Trương còn nhớ rõ người này, là cha nuôi của Tư Vân.Lúc trước khi Tư Vân và Chu Thuật Hoài kết hôn, đối phương đã tới một lần, kiêu căng ngạo mạn, trong mắt không có người.Dù sao bà cũng không có ấn tượng tốt gì với người nhà này."Tôi là hàng xóm, giúp Chu gia quét dọn nhà cửa, ông có việc gì?"Cha Tư nói: "Tôi tới tìm Vân Vân có việc."Trong lòng lại nghĩ, cuộc sống bây giờ của con gái nuôi này ngược lại thoải mái, cư nhiên còn mời người quét dọn nhà cửa.Tư gia bọn họ mời người nấu cơm, đều phải cân nhắc ba phần đâu."Quên đi, tôi tự mình đi vào""Chờ một chút." Thím Trương ngăn ông ta lại nói: "Vân Vân không ở nhà, ông có đi vào cũng vô dụng.""Cái gì?" Cha Tư sửng sốt một chút: "Không ở nhà, đi đâu?"Thím Trương cũng ngạc nhiên nhìn ông ta: "Không phải ông là cha nuôi của Vân Vân sao, chẳng lẽ ông không biết cả nhà bọn họ đều dọn đi rồi?"Cha Tư bị bà nhìn như vậy, trong lòng một trận buồn bực: "Tôi, tôi đương nhiên là cha nuôi của nó! Nó là đứa nhỏ tôi nhìn từ nhỏ lớn lên."Vẻ mặt thím Trương nghi ngờ.Tuy rằng trong lần hôn lễ lần trước, Tư Vân cười hì hì với người này, nhưng bà luôn cảm thấy mối quan hệ không được tốt lắm.Vì thế nói cho có lệ: "Vậy bọn họ đều dọn đi đã lâu, nghe nói Vân Vân muốn vào thành phố làm cô giáo, không nói với ông sao?"Cha Tư nghe được lời này, trong lòng càng không thoải mái.Chuyện làm giáo viên này cũng là do Lưu Tùng Tùng nói cho ông ta biết.Tư Vân cũng không nói.Chuyển đi càng không nói."Con bé dọn đi đâu rồi?"Thím Trương lắc đầu: "Không biết, tôi không hỏi."Nghe được lời này, mặt cha Tư càng đen hơn.Thuê xe từ xa chạy tới, tốn nhiều xăng như vậy.Kết quả lại đi một chuyến tay không.Không cần nói ông ta có bao nhiêu ấm ức.**Tư Vân không biết chuyện cha Tư đi tìm mình, ở nhà quen thuộc mấy ngày, cô lập tức đến trường học báo danh.Cũng sắp khai giảng, cô là giáo viên mới, đương nhiên phải chuẩn bị sẵn sàng trước.Trước tiên tìm phó chủ nhiệm nghỉ việc, lại lấy được sách giáo khoa trước.Lớp học một ngày của cô còn chưa sắp xếp xong, nhưng không nhiều lắm.Vốn phó chủ nhiệm định để cô dạy lớp một, lớp hai, lớp ba.Nhưng nghĩ lại trình độ của Tư Vân, là nhân tài không được trọng dụng.Cho nên điều đến lớp năm bốn năm sáu.Dù sao mấy lớp này tương đối quan trọng.Tỷ lệ lên lớp tốt, còn có thể lấy được tiền thưởng.Tương đương, áp lực cũng rất lớn.Nói thật ra, Tư Vân cũng không quá thích bị một đám đứa nhỏ chưa hiểu chuyện.Trong nhà có ba đứa đã đủ mệt mỏi.Lớp bốn năm sáu, lớp hơi lớn một chút, biết sợ thầy cô.Cho nên cô cũng không có phản đối, đồng ý.Tiếp theo lại dẫn tiểu lão đại tiểu lão nhị đến xử lý thủ tục nhập học.Hai đứa trẻ có phần dè dặt khi chuyển đến trường mới.Trường học mới cũng không phải là ngôi nhà nhỏ vuông vức giống như trong thôn của bọn họ.Là một căn rất lớn.Cao bốn năm tầng, mỗi một tầng đều có rất nhiều phòng học.Nghe nói học sinh của trường học này, cũng là tương đối nhiều, một lớp có bốn năm mươi người.Trường tiểu học của bọn họ, một lớp chỉ có hai mươi mấy người.Cả trường, cũng chỉ có hơn một trăm học sinh.Nhưng mà, trường tiểu học này, có hàng ngàn.Còn phải mặc đồng phục học sinh.Có rất nhiều loại chi phí.Tuy rằng nói học phí sẽ có chính sách ưu đãi, nhưng mà để duy trì tất cả các chi phí lâu dài, cũng tương đương với cố gắng hết sức.Nếu nư là gia đình bình thường căn bản chống đỡ không nổi.Cũng may trên tay của Tư Vân có tiền của Chu Thuật Hoài cho, một ngày trôi qua, cô cũng không thể không thừa nhận, tại sao tương lai lại gọi đứa bé là thú nuốt vàng.Càng đừng nói cô có ba đứa.Cũng may Oánh Oánh còn nhỏ.Làm xong thủ tục, lại phải mang tiểu lão nhị đi chủ nhiệm kiểm tra.Vốn dĩ Tư Vân cho rằng chỉ cần hỏi mấy vấn đề thôi là được.Ai biết còn làm bài kiểm tra.Năm nay tiểu lão đại đã lên lớp 4, nói rằng bài kiểm tra này có thể quyết định cậu ta được xếp vào lớp nào.Trường học như vậy đương nhiên chế độ phân chia lớp rất rõ ràng.Các lớp học được phân chia rất nghiêm ngặt dựa trên điểm số.Cái gì lớp ưu tú, lớp bình thường.Quả nhiên ở thời đại nào cũng có chuyện như vậy.Tư Vân sợ Chu Trạch Đông sợ hãi, phát huy thất thường, trấn an cậu nhóc nói: "Không sao, không cần căng thẳng, từ từ điền, được phân đến lớp nào cũng không sao."Chu Trạch Đông ngẩng đầu nhìn cô.Nhìn khẩn trưởng trong mắt của Tư Vân.Cậu ta ngẩn ra một chút.Kéo ra một nụ cười: "Mẹ, con không khẩn trương chút nào."Cậu ta đương nhiên không căng thẳng, từ nhỏ Chu Trạch Đông đã phát hiện ra mình không giống với người khác, làm cái gì cậu ta cũng không sợ hãi.Cậu ta chỉ sợ phụ nữ.Đối với người ngoài cậu ta cũng sẽ không để vào mắt, thì làm sáo ẽ sợ hãi chứ.Nhưng là mẹ còn căng thẳng hơn cậu ta.Mẹ khẳng định cũng sợ mình phát huy không tốt, sẽ khó chịu đi.Nhưng Chu Trạch Đông thì không, cậu ta làm cái gì, cậu ta cũng phải làm được tốt nhất.Vừa nãy cậu ta nghe người chủ nhiệm kia nói, mẹ sẽ dạy lớp ưu tú.Nếu như mình vào lớp bình thường, mẹ sẽ mất mặt.Cậu ta rũ đôi mắt xuống.Chủ nhiệm liếc mắt nhìn cậu ta thêm một cái.Tiểu lão nhị ở một bên nghe Tư Vân nói như thế, còn tưởng rằng anh cậu nhóc sợ hãi.Thật ra thì cậu nhóc cũng rất sợ hãi, cậu nhóc chưa từng tới trường học lớn như vậy.Tiểu lão nhị mặt ngoài cởi mở, nhưng cũng rất sợ bị người ta coi thường.Cho nên cậu nhóc lấy hết can đảm tiến lên, lôi kéo tay của Chu Trạch Đông nói: "Anh, anh đừng sợ, cho dù anh có học lớp bình thường thì cũng có em học cùng với anh."Đúng vậy, với thành tích của tiểu lão nhị chỉ có thể vào lớp bình thường.Cậu nhóc đối với cái này cũng không để ý dù sao có thể đọc sách là được.Nhưng mà anh cậu nhóc thì khác.Ở trường anh cậu nhóc luôn học giỏi nhất.Nếu như anh trai vào lớp bình thường giống mình thì anh trai kiêu ngạo chắc chắn sẽ chịu không nổi.Lúc này cần một em trai tri kỷ hiền lành này an ủi cậu ta.Đây là trách nhiệm quan trọng của em trai ruột.Chu Trạch Đông liếc mắt nhìn cậu nhóc một cái, thu hồi ánh mắt, đi đến trước bàn nhỏ cầm bút lên viết.Tay của cậu ta xoạt xoạt xoạt cử động, ngón tay có chút thô ráp, làn da cũng đen, chủ nhiệm liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, đứa nhỏ này là đã chịu qua khổ.Lúc trước từ chỗ chị Trần nghe nói chuyện của Tư Vân, anh ta còn không quá tin tưởng.Nhìn thấy hai đứa nhỏ này, anh ta thật sự tin.Bất quá tuy rằng nói đương lão sư có ưu tiên danh ngạch cơ hội, nhưng không phải người nào hắn đều thu.Tuy nhiên, dù có cơ hội được ưu tiên khi trở thành giáo viên nhưng không phải ai anh ta cũng chấp nhận.Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến trường học.Anh ta cũng không thể tùy tiện nhét người vào.Bài thi này, bài thi năm thứ ba của cậu ta.Không chỉ có toán học ngữ văn, còn có tiếng Anh.Đương nhiên, anh ta nghe nói tới từ nông thôn, cũng không trông cậy vào đối phương biết tiếng Anh.Nghĩ rằng đối phương chỉ cần toán học ngữ văn tốt một chút, anh ta sẽ sắp xếp vào lớp tốt một chút, cũng coi như không làm cho Tư Vân thất vọng.Nghĩ như vậy, phó chủ nhiệm cũng không vội.Nói chuyện với Tư Vân một số việc cần làm sau khi nhậm chức và thủ tục nhập học của học sinh mới.Kết quả anh ta chưa uống xong một ly trà, bỗng nhiên thấy đối phương đứng lên.Anh ta sửng sốt một chút, nghĩ thầm chẳng lẽ là không viết ra được?Cũng đúng, cho dù Tư Vân có thư giới thiệu của giáo viên trước thì trình độ học vấn ở nông thôn cũng tụt hậu, cho dù ở nông thôn cậu ta có thành tích tốt thì khi lên thành phố cũng chỉ có thể bị coi là trung bình.Hơn nữa câu hỏi cũng tương đối khó.Cậu ta không viết được cũng là bình thường."Không viết được?" Anh ta ho khan một tiếng, an ủi nói: "Không sao, cho dù học lớp bình thường, trường học của chúng ta cũng dạy rất tốt, so với lớp học của các trường học khác còn đặc biệt tốt hơn nhiều...""Không phải." Chu Trạch Đông không chờ anh ta nói xong, liền ngắt lời của anh ta, bình tĩnh nói: "Tôi viết xong rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.