Triệu Hương Vân cảm thấy so với bộ ấm trà của thời Tống thì hai cân rưỡi lương thực không thể nào so sánh được. Đừng nói tới việc cô chỉ trả có năm hào, nếu trả thêm năm tệ thì cũng là cô đang chiếm tiện nghi.
Ông lão nghe Triệu Hương Vân nói như vậy, cuối cùng cũng nhận lấy túi lương thực.
Ông nói với Triệu Hương Vân: " Lần sau quay lại, cháu nếu thiếu đồ gì thì nói trực tiếp với ông, ông đưa cho cháu."
Ông lão là người quản lý ở đây, bất kỳ xe đồ cũ nào cũng đều phải qua tay ông. Ông luôn đem những món đồ còn nguyên vẹn cất vào trong căn phòng có chìa khóa kia. Còn lại đều là những đồ không còn nguyên vẹn. Ông đã kiên trì như vậy suốt mấy năm liền, đồ sắp đầy mãn rồi, tóm lại là đồ của Quốc Gia bán cho ai thì cũng là bán!
'' Cảm ơn ông!" Triệu Hương Vân nói.
Cô thực sự muốn tìm một vài món đồ nữa, nếu như là đồ cổ thì càng tốt. Có điều không phải là hôm nay, đồ hôm nay cô mua đã quá nhiều rồi.
Kéo theo xe kéo, Triệu Hương Vân ròi khỏi chợ đồ cũ, tìm một nơi không người, cô đem đồ bỏ hết vào không gian. Sau đó lại ở trong huyện thành dạo một vòng, mới quay trở lại trả xe.
Có phiếu công nghiệp, trong tay lại có tiền, Triệu Hương Vân muốn đến trạm công nghệ Nông Nghiệp xem xem có dụng cụ nông nghiệp không.
Cô nhớ bố cô có nói qua, dụng cụ công nghiệp là đồ cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-nam-80-lam-tieu-kieu-the/2664832/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.