Chương trước
Chương sau
Sau khi làm xong lần giao dịch này, Triệu Hương Vân không làm thêm giao dịch nào nữa. Cô đem đôi vòng tay vàng bỏ vào không gian. Cô muốn đi tới chợ đồ cũ xem.

Đồ vật ở chợ đồ cũ không phải hoàn toàn bất động. Cứ cách một đoạn thời gian, thì sẽ có người kéo một xe đồ cũ tới. Có không ít người giống với Triệu Hương Vân, muốn tìm bảo bối từ chợ đồ cũ. Có điều phải dựa vào vận may, nếu vận may tốt thì có thể gặp được đồ tốt. Nếu không thì chỉ tìm được mấy đồ đồng, thiếc rách nát, gỗ mục.

Triệu Hương Vân không có hứng thú với mấy món đồ đó, cô chỉ có hứng thú với đồ gốm hoặc các đồ làm từ gỗ quý.

Lần này, vận may của cô không tệ, lúc tới chợ đồ cũ vừa hay là lúc có vài xe đồ cũ được kéo tới.

Triệu Hương Vân đợi cho họ dỡ đồ từ trên xe xuống.

Có lẽ biết được đồ này sẽ trở thành rác, nên có một vài xe trực tiếp đổ hết đồ từ trên xe xuống, âm thanh đặc biệt lớn.

Vì vậy cho dù có đồ đặc biệt tốt cũng bị động tác thô bạo mà trở thành đồ thiếu tay, thiếu chân.

Cuối cùng Triệu Hương Vân cũng biết vì sao lần trước ngoài chiếc giường, thì đồ cô nhặt được lại có nhiều mảnh gỗ quý hoặc đồ bị sứt xẹo rồi.

" Tiểu nha đầu, muốn lấy cái gì thì chọn nhanh lên, để chúng ta còn đem đồ ném vào trong góc phòng, để ở đây chắn hết đường!" Ông lão trông cửa nói.

Triệu Hương Vân liền đặt cái gùi trống xuống, bắt đầu tìm đồ.

Triệu Hương Vân tìm được một nửa của chiếc tủ gỗ, tủ được làm từ gỗ đàn hương đỏ

Một nửa còn lại không nằm trong đống đồ này.

Cô còn tìm được một cái ghế thái sư kiểu cũ, ghế được làm từ gỗ Trắc, hơn nữa còn là một trong những đồ lành lặn nhất. Còn có một chiếc ấm trà, Triệu Hương Vân nhìn kỹ thẩm định qua thì đây là đồ sứ từ thời nhà Thanh. Có điều đáng tiếc là bị những người thô bạo kia làm vỡ thành hai nữa rồi.

Triệu Hương Vân đau lòng gần chết, cô đem nhặt những mảnh vỡ lại rồi bỏ vào với đồ mình đã mua.

Chợ đồ cũ chính là như vậy, nếu gặp được đồ tốt, cũng không nhất định là nó còn nguyên vẹn.

Không gặp được còn tốt, nếu gặp được thì sẽ giống như Triệu Hương Vân đau lòng gần chết.

Triệu Hương Vân cầm những đồ mình cần đi tìm ông lão trông cửa để cân đồ.

Ông lão kiểm tra từng món đồ một, lúc chuẩn bị cân đồ, thì phát hiện chiếc ấm vỡ mà Triệu Hương Vân đặt vào.



" Nha đầu, sao cháu lại nhặt chiếc ấm vỡ này?" mặt ông lão đầy nghi hoặc.

Ông đã gặp qua người mua đồ cũ, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được người mua đồ rách nát.

" Cháu rất thích chiếc ấm này, trước đây trong nhà cháu cũng có một cái giống thế này, nhưng không biết đã đi đâu rồi, nên cháu muốn mua về, cho dù là những mảnh vỡ cũng không sao!" Triệu Hương Vân nói.

Mặc dù lời này là giả, nhưng cô vẫn có vài phần tình cảm chân thật.

Ông lão trông cửa đối với Triệu Hương Vân có ấn tượng rất sâu sắc, vì từ trước tới nay người tới chợ đồ cũ này không có ai mập hơn cô, thân thể rắn chắc như cô.

Mọi người đều gầy gò, mặt vàng như nến, thậm chí có người mặc quần áo có nhiều mảnh vá hơn so với vải làm quần áo ban đầu.

Có điều ấn tượng của ông đối với cô rất tốt. Ông nói giá tiền bao nhiêu cô liền đưa bấy nhiêu, không hề mặc cả. Không giống với người khác, chỉ hận không phải trả tiền. Đây là đồ công cộng, ông làm sao có thể cho không được.

" Không phải chỉ là một chiếc ấm vỡ sao, cho dù có giống đi nữa thì cũng là đồ đã vỡ! Cháu đợi ở đây, ông đi lấy cho cháu cái tốt hơn!"

Nói xong ông liền đặc biệt hăng hái đi tới căn phòng nhỏ duy nhất được khóa. Lúc đi ra trên tay còn cầm một bộ ấm chén, có vài chiếc cốc.

" Cháu đưa cho ông năm xu, thì ấm trà và chén đều thuộc về cháu, đồ này không hề có một chút sứt vỡ nào, cháu muốn dùng thế nào thì dùng!"

Triệu Hương Vân còn chưa hồi thần, thì ông lão đã bắt đầu cân đồ cho cô rồi.

Triệu Hương Vân nhìn ấm trà trong tay, dùng tay sờ qua, chất lượng của ấm trà rất trơn bóng, màu sắc trên lớp sứ rất đậm. Triệu Hương Vân nâng cao ấm trà lên, nhìn thấy dưới đáy ấm có thể nhìn thấy mờ mờ hai chữ Nhữ Dao.

Đây chính là ấm trà của Nhữ Dao. Cô lại nhìn những chiếc chén trà, dưới đáy chén đều có dấu ký.

Trời ơi, ông lão ấy tùy tiện đưa cho cô, lại có thể là đồ sứ của Nhữ Dao ( Đây là đồ sứ thời Tống của lò sứ Nhữ Dao)?

Gần như đã lật đỗ tam quan của Triệu Hương Vân.

Hơn nữa, cô có suy nghĩ, những đồ cô nhìn thấy trong chợ đồ cũ không phải tất cả đều là đồng, thiếc rách nát. Nói không chừng còn có rất nhiều đồ tốt, chỉ có điều ông lão ấy không lấy ra.

Triệu Hương Vân cũng không biết ông lão này là thật không biết hay là giả vờ, hoặc là đơn thuần cảm thấy đồ còn nguyên vẹn, thì phải đặt ở nơi khác.

Tóm lại, không rõ nguyên nhân là gì, ông lão này nhất định không phải là người đơn giản.



Trong lúc Triệu Hương Vân suy nghĩ, ông lão đã giúp cô cân xong đồ đạc.

Lần này, tất cả đồ cộng lại không đến một trăm cân. Hai xu một cân , Triệu Hương Vân phải trả hai hào, cộng thêm tiền ấm trà kia, tổng cộng hai hào năm xu.

" Ông, cảm ơn ông về chiếc ấm trà này ạ!" Triệu Hương Vân nói.

" Được rồi, không có gì phải cảm ơn, chỉ là một ấm trà sứt thôi mà!"

Ông lão lại một lần nữa nhấn mạnh đây chỉ là ấm sứt, Triệu Hương Vân càng không hiểu rõ về con người ông.

Nghĩ tới việc ông đã đưa cho cô một món đồ cổ đáng tiền như vậy, Triệu Hương Vân quyết định giúp đỡ ông.

Nhân lúc đi ra ngoài thuê xe, cô liền bỏ vào trong gùi hai cân rưỡi lương thực thô. Sau khi ông lão giúp cô bỏ đồ lên xe, Triệu Hương Vân lấy hai cân rưỡi lương thực đưa cho ông.

" Ông, cái này cho ông, cảm ơn ông đã tình nguyện giúp đỡ cháu."

Ông ấy mặc dù nhìn bề ngoài rất hung dữ, nhưng khi nhìn thấy cô nhặt ấm trà vỡ, thì đã chủ động lấy cho cô cái tốt hơn.

Lúc cân đồ, cũng đem những mãnh ấm trà vỡ vứt ra ngoài, hoàn toàn không hề có ý muốn chiếm một chút tiện nghi nào của cô.

Ông ấy là người tốt.

Ông lão đón túi đồ Triệu Hương Vân đưa cho, khi nhìn thấy trong túi vải là bột cám lúa mạch thì ngây người.

" Cháu... cháu..."

" Ông, người đừng có ghét bỏ, lúc cháu đi ra ngoài quá vội, chỉ đem theo có chút đồ này!" Triệu Hương Vân nói.

Ông lão làm sao dám ghét bỏ, ông sắp phải chết đói rồi.

" Nha đầu, cháu... cháu có biết đây là đồ gì không?" Ông lão không hề gấp gáp muốn cầm đồ Triệu Hương Vân đưa cho, ngược lại còn hỏi cô.

Ông cảm thấy Triệu Hương Vân có lẽ không nắm rõ tình hình. Tình hình trước mắt, mọi người đều thiếu ăn thiếu mặc, có lại lại tùy tiện lấy lương thực tặng cho người khác.

" Ông, cháu biết! Cháu cũng biết những năm này rất có kiếm lương thực, nhưng cháu gặp ông, cháu cảm thấy ông là người tốt. Hãy xem như cháu làm việc tốt đi! Chỗ lương thực này nên đưa cho ông!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.