Chương trước
Chương sau
Triệu Hương Vân đi theo lão thái thái, luôn cảm thấy đau lòng. Vị thái thái này nếu là ở thời đại của cô, ở tuổi này thì đã được con cháu hầu hạ dưới gối. Nhưng giờ đây, lại chỉ vì một miếng ăn, một mình đi đến chợ đen, nếu nói không đáng thương là giả.

Triệu Hương Vân theo bà đến nơi không người, thì nghe bà nói

" Vốn dĩ, dựa vào tiền lương của bà và ông nhà thì có thể đủ cung ứng cho gia đình. Nhưng mấy đứa trẻ đều ở tỉnh khác, đứa nào cũng nói lương thực không đủ, nên bà đã đem gửi đi hơn một nửa, phần lương thực của bản thân tích cóp vài tháng liền. Vốn dĩ vẫn còn trông chờ vào tháng này có thể lĩnh đủ phần lương thực, nhưng ai biết nhận được thông báo lương thực không đủ cung ứng, vốn dĩ đáp ứng một tháng mười cân lương thực, chín cân rưỡi lương thực thô, nửa cân lương thực tinh, thì nay tất cả đều biến thành lương thực thô. Như vậy thì cũng không sao, nhưng vì thiều thốn nguồn tài nguyên, nên còn phải đợi vài ngày mới có thể cung ứng! Nếu như còn phải đợi vài hôm nữa thì bà với ông nhà sẽ bị chết đói!"

Triệu Hương Vân biết những người trong thành, sẽ được quốc gia cung ứng lương thực. Không nhiều, mỗi người sẽ được cấp mười cân lương thực, lương thực thô là chính, lương thực tinh gần như là không có.

Mặc dù ít nhưng ăn uống tiết kiệm, thêm chút rau dưa, thì vẫn có thể tạm đủ dùng trong một tháng.

Nhưng nếu như đem lương thực còn thừa đưa cho người khác, không nói chỉ như nước bỏ biển, bản thân có khả năng sẽ bị chết đói.

" Lão thái thái, cháu đồng ý làm giao dịch!" Triệu Hương Vân nói.

Lương thực hiện tại của cô, toàn bộ dựa vào cái chậu bảo bối, cộng thêm trong nhà có một bà mẹ cực phẩm yêu cô, nên cuộc sống của cô sẽ không quá khó khăn.

Nếu như gặp được người cần giúp đỡ, thì trong phạm vi năng lực cô sẽ giúp đỡ họ, xem như là tích cóp công đức.

" Cháu gái, cháu có bao nhiêu lương thực?" Lão thái thái hỏi.

" Bảy cân rưỡi lương thực thô, bảy cân rưỡi lương thực tinh, nếu như bà cần thì cháu sẽ để hết lại cho bà" Triệu Hương Vân nói.

Đôi mắt lão thái thái ngay lập tức phát sáng. Mười lăm cân lương thực nhiều hơn so với một tháng lương thực được cung cấp. Quan trọng là lương thực tinh, bên ngoài có lớp vỏ, sau khi loại bỏ lớp vỏ hạt, thì số lượng còn lại sẽ không nhiều.

" Cháu gái, cháu có thể cho bà xem lương thực của cháu không?" giọng lão thái thái run run.

" Đương nhiên là có thể!"

Triệu Hương Vân hào phóng mở lớp vải trên gùi xuống. Lương thực bên trong vừa đủ mười lăm cân. Vừa rồi cô nhân lúc lão thái thái nói chuyện, đưa tay bỏ thêm một ít lương thực vào trong gùi, bổ sung đủ mười lăm cân.

Đôi mắt lão thái thái ngay lập tức phát sáng. Lương thực tinh có bột mì, gạo đại mạch. Lương thực thô có cám lúa mì, bột cám gạo.

Có điều bây giờ bột cám gạo đã được xếp vào lương thực tinh.

" Lương thực này cháu bán thế nào?" đôi mắt lão thái thái kích động hỏi.



" Lương thực tinh mười tệ, lương thực tinh thì để cho bà sáu tệ!"

So với giá ở chợ đen thì có chút thấp hơn. Không còn cách nào khác, Triệu Hương Vân khá thích lão thái thái trước mắt. Hơn nữa bà ấy ăn mặc cũng không qua tốt, có vẻ không phải là người có tiền.

" Tổng công một trăm hai mươi tệ!" lão thái thái nói.

" Cháu gái, bà không có nhiều tiền, chỉ có chín mươi tệ, còn thiếu ba mươi tệ, bà có thể dùng cái khác để thay thế không?"

Triệu Hương Vân không hề suy nghĩ gật đầu

" Được ạ, chỉ cần thuận tiện cho bà!"

Cô vừa rứt lời, lão thái thái lấy ra một cái túi vải, đưa cho Triệu Hương Vân

" Trong này có chín mươi tệ, cháu đếm lại xem"

" Còn ba mươi tệ, cháu xem cái này đủ không?"

Lão thái thái lại lấy ra một cái túi vải, lần này bà tự tay mở túi. Bên trong túi không ngờ là một đôi vòng tay bằng vàng.

Trên vong tay có đính đá hồng bảo thạch, chất lượng viên đá đó đặc biệt trơn bóng, bên trên không có một chút tạp chất nào, vừa nhìn liền biết đây không phải là vật tầm thường.

" Lão thái thái, bà đây là..."

" Cháu gái, bà biết hiện giờ nó không đáng tiền, nhưng đây là đồ đã ta đeo lâu năm, nếu như không phải do không đủ ăn, thì bà cũng không lấy ra!" Lão thái thái nói.

Triệu Hương Vân đống ý với bà. Đây là vàng thật nên ở thời nào cũng là đồ đáng tiền. Triệu Hương Vân nghĩ tới vài chuyện, thời đại này mọi người không xem đồ cổ là đồ cổ. Đồ tốt đều bị tùy tiện phá bỏ, ném bỏ. Thậm chí có một vài tranh chữ, đồ gốm quý, đều bị xem là rác, hận tới mức muốn hủy hết thành mảnh vụn, thậm chí muốn làm nó biến mất khỏi thế giới này, không để lại một chút vết tích.

Chính khoảng khắc này, Triệu Hương Vân đột nhiên biết bản thân mình nên làm gì. Hoặc là, cô nên bỏ chút thời gian đi sưu tầm những món bảo bối này.

Đợi vài chục năm nữa, giá cả của những món đồ này sẽ có giá liên thành, đồng thời giá trị cũng sẽ biến thành không thể đo lường được.

" Lão thái thái, hay là... bà tích cóp tiền, đợi đủ ba mươi tệ thì trả lại cho cháu?"



Triệu Hương Vân nghe lời của bà thì biết bà rất thích cặp vòng tay này. Mặc dù cô cũng muốn có. Dù gì cũng là một cặp vòng gắn ngọc thạch, để trước mặt ai mà không động tậm.

Có điều quân tử không đoạt đồ yêu thích của người khác.

" Không cần đâu, mặc dù bà rất không nỡ, nhưng bà cũng biết, đồ này ở trong tay bà sớm muộn cũng sẽ trở thành đồ hại người, còn không bằng sớm đem tặng cho người khác, tiểu cô nương, bà thấy cháu thân thể không hề tệ, điều kiện trong nhà không tệ đi?"

Thời đại người người đều đói tới mức mặt vàng, thân thể gầy gò, nha đầu trước mặt lại có thể lớn lên to khỏe, nên cuộc sống nhất định sẽ tốt.

Cuộc sống trải qua tốt thì những điều tồi tệ này, khẳng định sẽ không xảy ra trên người họ.

Nói về dáng người, Triệu Hương Vân ngoài bất lực, thì cũng chỉ có bất lực. Cô cũng không muốn được nuôi béo như vậy, chỉ tại nguyên chủ quá tham ăn. Tất cả đồ tốt đều đi vào bụng cô, sao có thể không béo được?

" Thôi không nói chuyện này nữa! Cặp vòng này đưa cho cháu!" lão thái thái nói.

Vừa nói vừa đưa cho Triệu Hương Vân. Cuối cùng Triệu Hương Vân vẫn nhận lấy.

" Cháu gái, trong tay cháu còn có lương thực không?" lão thái thái hỏi

Lương thực tinh không có nhiều. Bà với ông lão nhà mình tuổi tác đã lớn, nếu dùng những đồ này đổi một ít lương thực tinh. Đủ để bản thân ăn một ít, còn một ít gửi cho bọn trẻ. Dù sao thì những đồ đó cũng chỉ là vật ngoài thân, sống không dùng được, chết cũng không mang theo được.

" Lão thái thái..."

" Nếu như còn, bà sẽ dùng để đổi với cháu!" lão thái thái nói

" Được ạ, bà xem xem lúc nào thì có thời gian, chúng ta gặp nhau ở đây !" Triệu Hương Vân nói.

" Ngày kia được không? Ngày kia bà sẽ tới!"

Lương thực lần này, bà sẽ giữ lại cho bản thân và ông nhà ăn, phần còn lại thì để dành. Nếu như lần sau mua được nhiều hơn thì sẽ đem gửi cung cho bọn trẻ.

" Được ạ!"

Hiện tại Triệu Hương Vân có thể làm việc ở đội sản xuất hay không đã không còn quan trọng nữa. Hơn nữa giờ cô đã có mục tiêu, đó là thu thập những đồ cổ mà mọi người không xem là bảo bối, sau đó xem xem có những đồ vật đáng tiền khác không.

Dù sao cô cũng có không gian, đặt bất kỳ đồ vật nào vào đấy, cũng sẽ không bị bất kỳ người nào biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.