Chương trước
Chương sau
Triệu Hương Vân đeo gùi lương thực, đi đến chợ đen, đến con hẻm gần với trạm xe hơi.

Có lẽ là do gần với trạm xe hơi, đông người phức tạp, nên không hề lo lắng làm giao dịch sẽ bị bắt.

Triệu Hương Vân không phải là lần đầu đến đây làm giao dịch, nên biểu hiện như bình thường. Đi vào con hẻm chuyên làm giao dịch của chợ đen, Triệu Hương Vân bắt đầu tìm đối tượng làm giao dịch.

Từ kinh nghiệm làm giao dịch hai lần trước, cô phải tìm những người mặc quần áo của công nhân.

Lương của bọn họ cao, một tháng được hai ba mươi tệ, sẽ mua được lương thực tinh.

Ngồi chờ một lát, Triệu Hương Vân thực sự tìm thấy một đối tượng làm giao dịch không hề tệ, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc quần áo công nhân.

Cô tiến lại gần, dừng ở trước mặt người đàn ông, thấp giọng hỏi

" Cần lương thực tinh không?"

" Lương thực tinh?" Hai mắt người đàn ông phát sáng.

" Bột mì, gạo trắng, tôi đều có!" Triệu Hương Vân nói.

Người đàn ông kinh ngạc đến nói không ra lời.

Lần này anh ta đến chợ đen là muốn xem xem, có lương thực có thể mua hay không.

Vợ anh ta mới sinh con, còn chưa đầy nửa tháng, hàng ngày đều ăn lương thực thô, vừa không có dinh dưỡng, hơn nữa con họ chưa đầy nủa tháng còn đang đợi vợ anh ta cho bú.

Nếu như không có sữa, đứa bé sẽ bị đói chết.

" Cô gái, cô thật sự có gạo trắng và bột mì?" Người đàn ông hỏi.

" Đương nhiên là thật, chúng ta tìm một nơi không có người làm giao dịch đi!" Triệu Hương Vân nói.

Triệu Hương Vân rời khỏi trước, sau đấy người đàn ông đi theo cô. Hai người một trước một sau, nhưng cũng không hề thu hút sự chú ý của bất kỳ ai. Sau khi ra khỏi hẻm, đi đến một con hẻm không người khác.

Triệu Hương Vân mới đem cái gùi của mình đặt xuống, mở gùi, lấy một nắm bột mì và gạo trắng, đưa đến trước mắt người đàn ông.

" Cô... cô có bao nhiêu? có thể đưa hết cho tôi được không?" người đàn ông kích động hỏng luôn rồi.

" Khoảng mười cân!" Triệu Hương Vân nói.

Cô có nhiều lương thực hơn, nhưng không thể bán quá nhiều trong một lần. Vạn nhất bị người khác nhìn thấy, thì sẽ gặp rắc rối.

" Mười...cân?"

Mười cân lương thực tinh, nếu đổi thành lương thực thô, thì có thể đổi được ba mươi cân.

Ba mươi cân lương thực thô, một nhà có thể ăn được khá lâu!



Có điều, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là có lương thực tinh rồi thì vợ anh có thể ăn được nhiều bữa.

" Gạo trắng và bột mì là mười tệ một cân, nếu như anh có phiếu công nghiệp, thì lại đưa cho tôi thêm vài tờ." Triệu Hương Vân nói.

Phiếu công nghiệp là mục đích hàng đầu của cô.

" Phiếu công nghiệp? tôi có! tôi có! có điều tiền tôi không mang đủ, cô gái, nếu không... nếu không cô đi cùng với tôi một chuyến, cô đợi ở bên ngoài nhà tôi, tôi lấy tiền đưa cho cô?"

Người đàn ông không hề nghĩ tới, bản thân một lần có thể mua được mười cân lương thực tinh.

Anh ta nghĩ rằng, bản thân ra gia giá cao nhất, mua được năm mười cân lương thực tinh.

Có khả năng là do bố anh nhờ bà nội đi cầu may mới có vận khí tốt như vậy.

" Đi tới nhà anh?" Triệu Hương Vân có chút do dự.

Cô cũng không hề quen biết người đàn ông này, tùy tiện đi đến nhà anh ta không hay.

Mặc dù, với dung mạo hiện tại của bản thân, khả năng sẽ không có người nào nổi ý cướp sắc. Nhưng cô có lương thực tinh!

Nhìn thấy Triệu Hương Vân không tình nguyện, người đan ông hoảng loạn,

" Cô gái, tôi không phải là người xấu, tôi... nhà tôi còn có vợ tôi mới vừa sinh con, cô ấy và con đang đợi lương thực tinh để cứu mạng! Cầu xin cô đấy..."

Bộ dạng của người đàn ông rất đáng thương, làm Triệu Hương Vân động lòng chắc ẩn. Có lẽ cô nên thử tin tưởng người đàn ông trước mặt. Xem như là vì giúp vợ và con anh ta.

" Tôi sẽ đi theo đến gần nhà anh, nhưng tôi sẽ không vào nhà!" Triệu Hương Vân nói.

" Được, cảm ơn, cảm ơn..."

Người đàn ông đặc biệt kích động, đem theo Triệu Hương Vân đi về hướng gần nhà mình. Cuối cùng dừng lại trước một căn nhà, nói với Triệu Hương Vân:

" Cô gái, đây là nhà tôi, tôi lập tức đi vào nhà, cô tuyệt đối đừng có rời đi đấy!"

Chỉ có một khoảng cách nhỏ, người đàn ông đã quay đầu nhìn lại vài lần, rất sợ Triệu Hương Vân rời đi. Đây là hy vọng duy nhất của anh, nếu như lần mua bán này không thành, thì lần sau, anh không biết bản thân mình phải đi đâu để tìm lương thực tinh nữa.

Triệu Hương Vân kiên nhẫn đợi người đàn ông quay lại, chỉ một lát, người đàn ông đó đã quay lại. Hơn nữa còn là hết sức chạy ra, có điều bởi vì không được ăn no nên bước chân có chút suy nhược.

Trong tay cầm khoảng mười tờ phiếu, chạy tới trước mặt Triệu Hương Vân.

" Đây là một trăm tệ, phiếu công nghiệp đưa cho cô năm tờ, thời gian trước trong nhà có người thân tới thăm, cần mua phích nước, hộp đựng cơm, khăn lông, nên đã đưa cho họ rồi" người đàn ông giải thích.

Năm tờ phiếu công nghiệp cũng không tính là ít. Triệu Hương Vân lấy tiền, đưa mười cân lương thực tinh cho người đàn ông. Tới khi người đàn ông rời đi, cô mới đột nhiên hỏi

" Có cần trứng gà không?"

Trứng gà là Triệu Hương Vân lấy trứng gà sống trong nhà, cho vào trong chậu bảo bối, đặt trong không gian, cũng được hơn năm mươi quả. So với trứng luộc lần trước thì có thể bảo quản lâu hơn.



" Cô có không?" người đàn ông kích động hỏi.

" Đương nhiên là có! Trứng gà năm tệ nửa cân, được không?" Triệu Hương Vân hỏi.

Lần trước cô bán trứng luộc cũng là giá này, vị thái thái đó cũng không nói gì, lần này, cô cũng không biết người đàn ông trước mặt này có đồng ý không.

" Có thể, có thể!"

Trứng gà có dinh dưỡng, để cho vợ ăn sẽ có lợi.

Triệu Hương Vân từ trong gùi, lấy ra mười sáu quả trứng gà ra. Có lẽ là cũng đủ cho bọn họ ăn một thời gian.

" Anh cầm lấy đem vào cân xem có đủ một cân không!" Triệu Hương Vân nói.

Người đàn ông đen trứng vào trong nhà, một lát sau liền đi ra.

" Đủ, vừa đủ một cân! Cô gái, đây là tiền của cô!"

Lúc Triệu Hương Vân chuẩn bị rời đi.

" Cô gái, lần sau nếu như cô vẫn còn lương thực, có thể ưu tiên bán cho tôi không? Tôi sẽ không để cho cô bị thiệt! Người khác mua giá bao nhiêu, tôi mua bấy nhiêu, còn về phiếu công nghiệp, tôi sẽ đi hỏi đồng nghiệp, giữ lại cho cô! Đúng rồi, phiếu đường với phiếu vải cô có cần không?"

Những phiếu này không hề dễ tìm, đặc biệt là phiếu đường.

Triệu Hương Vân gật đầu

" cũng được!"

Trong số tem phiếu của Trần Ngũ Nguyệt hình như không có phiếu đường.

" Vậy thì trước tiên tôi thu thập giúp cô, khi nào cô có đồ, muốn trao đổi, thì đến gõ cửa nhà tôi, chỉ cần tôi ở nhà thì nhất định sẽ làm trao đổi với cô!"

Vợ anh ta vẫn còn ở cữ, không thể ra ngoài, chỉ có anh ta ở nhà thì mới có thể mua bán.

" Được!" Triệu Hương Vân đáp ứng. Nói xong cô liền rời đi. Quay trở lại chợ đen, chuẩn bị làm giao dịch tiếp theo. Đội nhiên, một vị thái thái lớn tuổi nhìn cô nói

" Cô gái, cháu có phải là vừa làm giao dịch với người khác rồi không?"

Vẻ mặt Triệu Hương Vân đầy cảnh giác, lắc đầu

" Giao dịch gì? Bà ơi, cháu không biết bà đang nói gì!"

" Cháu gái, cháu yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác, ta... ta chỉ là muốn làm giao dịch với cháu! Trong nhà sắp hết gạo để nấu rồi, nếu như không mua được chút lương thực, thì cả nhà sẽ bị chết đói!"

Thái thái vừa nói vừa đỏ mắt.

" Ngài... ngài tìm một nơi không có người, chúng ta từ từ nói chuyện có được không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.