Chương trước
Chương sau
“ Đương nhiên rồi, sao mẹ lại có thể lừa con được!” Trần Ngũ Nguyệt nói.

Triệu Hương Vân cẩn thận nghĩ lại, hình như là vậy. Trần Ngũ Nguyệt mặc dù là người cực phẩm, nhưng trước giờ bà chưa bao giờ nói dối, lừa cô. Có gì thì nói vậy!

“ Mẹ, cảm ơn người, con thật sự rất yêu người!” Triệu Hương Vân bởi vì việc bản thân có thể gầy xuống được một chút, mà đặc biệt vui vẻ. Trực tiếp giơ tay ôm lấy Trần Ngũ Nguyệt. Trong khoảng khắc đấy Trần Ngũ Nguyệt bị làm cho cảm động, từ trong đáy lòng lại càng cảm thấy vẫn là nuôi dưỡng con gái tốt hơn! Rất thân thiết? Chỉ việc như vậy thôi cũng đã mãn nguyện! Đâu giống như nuôi con trai, suốt ngày chỉ biết ăn đồ của bà, còn muốn bà đi nuôi người ngoài.

Bà nhổ vào!

Không biết là tiền và phiếu của Trần Ngũ Nguyệt bà là phải để cho con gái sao?

“ Mẹ, ngày mai con muốn đi vào trong Huyện một chuyến!” Triệu Hương Vân nói. Những ngày này, cô để không ít đồ vào trong cái chậu bảo bối, bất giác lương thực ngày càng nhiều. Cô phải đi vào trong chợ đen, dùng lương thực đổi lấy chút tiền, đổi chút phiếu mới được. Nếu như vận khí tốt còn có thể đổi thêm được vài tờ phiếu công nghiệp, giải quyết nổi phiền muộn của bố cô.

“ Lại đi nữa?” Trần Ngũ Nguyệt ngây người.

“ Đúng vậy, mẹ mai có muốn đi mua ít thịt mang về, nhưng con nghe nói muốn mua thịt phải đi thật sớm để xếp hàng, nếu không sẽ không mua được.” Triệu Hương Vân nói.

“ Con gái ngoan, nếu không.... mai mẹ để đạ ca con đi? Con ở lại trong nhà chờ, thời tiết nòng như vậy, nếu như bị nóng hỏng người thì phải làm sao?” Trần Ngũ Nguyệt khuyên nhủ Triệu Hương Vân.

Nếu như là Triệu Hương Vân của trước đây, nhất định là sợ khổ, sẽ không đi. Còn Triệu Hương Vân của hiện tại thì không giống vậy, cô muốn đi khắp nơi, chạy khắp nơi. Hiểu rõ Huyện thành, làm cho bản thân nhanh chóng hòa nhập vào thời đại này.

“ Mẹ, người để cho con đi đi mà, cùng lắm lúc ra khỏi nhà con sẽ mang theo nhiều nước!” Triệu Hương Vân nói.

“ Nhưng mà...”

“ Mẹ, người đáp ứng đi mà, sau này người nói gì con cũng nghe theo!” Triệu Hương Vân bắt đầu làm nũng với Trần Ngũ Nguyệt. Mặc dù cô dùng thân thể to lớn đi làm nũng, làm cho người khác cảm thấy rất kỳ. Nhưng ai bảo Trần Ngũ Nguyệt lại thích cơ chứ?

Quả nhiên, đợi Triệu Hương Vân làm nũng xong, Trần Ngũ Nguyệt liền mềm lòng

“ Được rồi! Được rồi, con đi sớm một chút, về sớm một chút, nếu như bắt gặp xe trâu thì phải ngồi lên, đừng có ngại ngùng đấy!”

“ Uhm, cảm ơn mẹ!”



....

Ngày thứ hai, trời mới hơi hửng sáng, Triệu Hương Vân đeo cái gùi nhỏ của mình, rời khỏi Triệu gia, lúc cô đi khỏi nhà, Trần Ngũ Nguyệt còn chưa tỉnh dậy.

Dọc đường đều yên tĩnh, có chút dọa người, nhưng may thay, Triệu Hương Vân biết rõ thời này trị an đặc biệt tốt. Chính là cho dù không đóng cửa, cũng không ai dám vào trộm đồ. Bởi bị nếu bị bắt được, không những bị đánh, mà còn bị kéo đi làm tội phạm bêu rếu. Mất mặt không nói, những ngày tháng tốt đẹp cũng kết thúc. Lại nói, dung mạo hiện giờ của Triệu Hương Vân, không nhiều kẻ có thể xuống nổi tay. Động sắc là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Muốn cướp của,... hihi cô có không gian, kẻ nào muốn cướp cũng không cướp được. Mang theo trạng thái như vậy, cước bộ đi đường của Triệu Hương Vân ngày càng nhanh.

Vì muốn mua thịt lợn, nên Triệu Hương Vân sớm đã tới quầy thịt. Thời đại này, người bán thịt đều là những đại lão. Một nhóm người đợi ông ta mở quán. Thông thường những người bán thịt thường có mặt rất muộn, để cho một đám người phải đợi.

Bản thân cô cảm thấy mình đến rất sớm, nhưng khi tới quầy hàng, thì trước đó đã có hơn chục người đang xếp hàng rôi. Đều là những vị thái thái lớn tuổi. Có khả năng là bản thân không có việc gì làm, muốn cho người trong nhà được ăn một bữa ngon. Trời còn chưa sáng đã đến đây xếp hàng, đợi người bán thịt ra thì lập tức đưa tiền mua thịt.

Đợi khi mặt trời mọc, thì người bán thịt mới đẩy một tấm ván đựng thịt tới. Lúc này đây, đoàn người xếp hàng sau lưng Triệu Hương Vân chi chít. Trong tay mỗi người đều cầm một quyển phiếu, sốt ruột nhìn đoàn người xếp hàng phía trước. Một tấm ván căn bản không đủ cho nhiều người như vậy. Cuối cùng Triệu Hương Vân đã biết, tại sao lại có nhiều người đi đến chợ đen để mua, bán. Chỉ một tấm ván đựng thịt, làm sao cũng không đủ cho nhiều người ăn. Mua không được, nhưng lại muốn ăn, thì chỉ có thể đi tới chợ đen, cho dù đắt hơn nữa cũng phải mua. Vốn dĩ Triệu Hương Vân nghĩ, một tấm thịt đó, toàn bộ bán cho những người xếp hàng. Bản thân xếp ở vị trí thứ mười mấy, chí ít cũng mua được một hai cân gì ấy.

Nhưng ai ngờ được, trái cắt, phải cắt, một lát lại có người tới lấy một miếng, một lát lại có người lấy đi vài ký. Thực sự còn sót lại thực không nhiều. Đợi tới lượt của cô, thì người bán thịt nói

“ Nha đầu, hôm nay thịt đã bán hết rồi, ngày mai cô lại quay lại nhé!”

Ngày mai?

Nói không chừng, ngày mai cũng có nhiều người như vậy!

Ánh mắt cô xoay chuyển, đột nhiên rơi vào phía sau người bán thịt,cô nhìn thấy một khúc xương ống,

" Khúc xương ống kia bán thế nào?" Cô hỏi.

" Cháu nói khúc xương ống này? năm hào một khúc, không cần dùng phiếu! có điều cháu phải suy nghĩ kỹ đấy, trên xương không có bao nhiêu thịt đâu!".

Thịt trên khúc xương bị người bán thịt lọc gần như không còn lại gì, chỉ còn lại một khúc xương không.

" Cháu muốn!" Triệu Hương Vân lấy năm hào, đưa cho người bán thịt.

" Đúng rồi, còn có đồ khác không ạ, như sườn, hay là thịt đầu lợn chẳng hạn" Triệu Hương Vân không hề chết tâm hỏi một câu.

" Sườn thì đưa cho trường học rồi, đầu lợn thì có người đã đặt trước rồi!" người bán thịt nói.



" Vậy thịt ruột già? cái này thì vẫn có đi?"

Không có thịt, xương ống cũng miễn cưỡng có thể. Còn ruột già cũng là thứ tốt.

Nghe Triệu Hương Vân nói xong, người bán thịt lợn ngây người nhìn cô, đại khái là không thể tin được, một cô nương còn trẻ như vậy, lại có thể muốn thứ đồ này.

" Có, bốn đồng một cân, một bộ ruột già, tôi chỉ lấy của cháu nửa cân phiếu thịt, nhiều hơn thì không cần." người bán thịt nói.

" Cảm ơn đại thúc!"

Sau khi Triệu Hương Vân cảm ơn xong, người bán thịt cân ruột già cho cô.

Tất cả hai cân, Triệu Hương Vân trả tám hào cộng thêm nửa cân phiếu thịt.

Người bán thịt lợn giúp Triệu Hương Vân, dùng dây cỏ buộc ruột già, đặt xương ống vào trong gùi. Sau khi làm xong những việc này, ông ấy mới cao giọng nói với những người đang xếp hàng phía sau

" Thịt hôm nay đã bán hết, muốn mua thịt thì ngày hôm sau đến sơm!"

" Cái gì vậy, xếp hàng cả một buổi sáng, nói hết là hết?"

" Đúng vậy, sao lại có thể như vậy được?"

" Chúng ta xếp hàng lâu như vậy, làm sao lại không mua được thịt?"

" Hừ, tôi nhìn thấy rồi, có vài người đi cửa sau, chúng tôi không phục!"

Mọi người đột nhiên bắt đầu cãi nhau.

Triệu Hương Vân cầm ruột già, xương ống, cảm thấy vận khí của bản thân cực tốt. Ít nhất, cô còn mua được một chút đồ có chút thịt. Không giống những người này, xếp hàng xong rồi, không dễ dàng gì tới lượt mình, nhưng đến cả một cọng lông heo cũng không có. Triệu Hương Vân cầm ruột già và xương, đến nơi không có người liền đêm đồ bỏ vào trong không gian. Lại lấy mấy chục cân lương thực từ trong không gian ra, chuẩn bị đi chợ đen trao đổi với người khác.

Lần này, cô nhất định phải dùng lương thực thêm từ chậu bát bảo đổi lấy nhiều tiền hơn, đặt vào trong không gian mới được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.