" Có thể làm sao nữa, chính là thấy đây là tiệm ăn, nên muốn lừa đồ ăn, đồ uống! Người như vậy tôi gặp nhiều rồi, gặp kẻ nào đuổi kẻ đấy!"
Thái độ phục vụ của tiệm cơm Quốc Doanh rất tệ, nói chuyện mười phần khó chịu. Triệu Hương Vân gặp qua rồi, nên cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Cho dù là như vậy, cô cũng không cảm thấy nói về một đứa trẻ như vậy có gì phải tự hào.
" Anh đưa đồ ăn cho đứa bé rồi? Hay là khách ăn khác đưa cho nó rồi?" Triệu Hương Vân nói.
" Tôi sao phải đưa đồ ăn cho nó? Tôi lại không phải bố của nó, lại không phải mẹ của nó, dựa vào đâu tôi phải quan tâm nó?" nhân viên phục vụ không khách khí nói.
" Vậy thì sao anh lại biết được là nó đến để lừa gạt đồ ăn? Anh chưa từng đưa cho nó, thì lấy đâu ra lập trường ?" lúc Triệu Hương Vân hỏi câu này vẫn giữ nụ cười trên mặt. Nhìn thì có vẻ rất vộ hại, nhưng trên thực tế thì lại là một người rất khó chọc vào.
" Cô... "
" Tôi làm sao? Tôi nói sai gì à?" Triệu Hương Vân vừa cười vừa hỏi.
Nhân viên phục vụ nói không lại cô, chỉ có thể tức giận đùng đùng quay người bỏ đi.
Triệu Hương Vân đem bát cháo trước mặt bỏ vào hộp cơm luôn đem theo bên người, sau đấy đem bỏ tất cả thức ăn vào đấy.
Cầm theo hộp cơm, rời khỏi tiệm ăn. Cô cũng không biết bản thân bị làm sao, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-nam-80-lam-tieu-kieu-the/2664833/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.